Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 987: Chiến Tranh (2)

Chương 987: Chiến Tranh (2)Chương 987: Chiến Tranh (2)
Tô Ngưng Nguyệt cũng tận hưởng sự vỗ về của Thiên Vũ Trạch, bao nhiêu lâu rồi không được nhìn thấy hắn, bây giờ nàng cũng không còn ghét cái cảm giác này nữa.
"Ngoan lắm." Lần này Thiên Vũ Trạch thấy mình xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt mà nàng không phải đối, hắn hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói.
Mặt của Tô Ngưng Nguyệt ửng hồng, đã lâu như vậy rồi, một khi Thiên Vũ Trạch trêu chọc nàng, vẫn không thể bình tĩnh được.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, hấp thu hơi ấm trên người đối phương, như thế là hai người muốn hòa vào làm một vậy.
"Chúng ta thật sự phải có chiến tranh sao?" Tô Ngưng Nguyệt có chút do dự nói, suy xét xem rốt cuộc có nên nói ra những lời này không, nhưng cuối cùng nàng vẫn nói ra.
Thiên Vũ Trạch trầm mặc một lúc lâu cũng không nói gì.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không lên tiếng, nàng biết đây là một vấn đề khá nặng nề, chỉ cần một trong hai nước khai chiến thì người đau khổ nhất không phải là người thất bại mà chính là những bách tính vô tôi kia, cuộc chiến tranh như vậy thì có ý nghĩa gì.
Chỉ là có thêm những người phải sống cầu bơ cầu bất, và cả những gia đình vô cùng thống khổ, chiến tranh vốn dĩ chỉ để mang lại một số lợi ích và một chỗ có thể cư ngụ lâu dài cho bách tính, nhưng từ bao giờ lại biến thành như thế này?
Chỉ vì một số lợi ích cá nhân của bản thân mà đấu đá nhau, không quan tâm đến an nguy của bách tính, trực tiếp phát động chiến tranh, những người này có tàn nhẫn hơn cả ác quỷ.
Tô Ngưng Nguyệt cau mày, nàng ở quá lâu trong thời thái bình thịnh thế rồi, không muốn nhìn thấy cảnh khốn khổ của mấy nghìn năm sau.
Thiên Vũ Trạch lặng im, Tô Ngưng Nguyệt cũng lặng im, bầu không khí giữa hai người có chút mỏng manh, bầu không khí vốn dĩ đang có chút ấm áp lập tức biến mất.
"Nguyệt Nguyệt, nàng phải biết, chiến sự là điều không thể tránh khỏi." Thiên Vũ Trạch im lặng hồi lâu mới bình tĩnh nói, không dấu diếm gì Tô Ngưng Nguyệt, trước đây không muốn nàng biết là bởi vì không muốn nàng phải buồn phiền vì chuyện này, nhưng bây giờ nếu nàng đã biết rồi thì hắn cũng không cần phải dấu nàng nữa.
"Nguyệt Nguyệt, nàng phải biết là ta có thể lui, nhưng bách tích ở biên giới kia thì không thể, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu như ta không ứng chiến thì những bách tích ở biên giới sẽ gặp tai ương, bây giờ cuộc chiến này nhất định phải xảy ra." Thiên Vũ Trạch nói tiếp.
"Với cả, không phải ta muốn phát động cuộc chiến này, ta cũng không muốn bách tính phải sống nay đây mai đó. Nhưng ta không thể không ứng chiến, nếu không thì bách tính của nước Bắc Việt chúng ta sẽ không có chốn an thân, hơn nữa bên phía biên cương sẽ còn tiếp tục được nước làm tới, sẽ còn tiếp tục đốt phá cướp bóc, tiếp tục tàn sát bách tính của chúng ta." Thiên Vũ Trạch như thể cảm nhận được sự lo lắng và cau mày của Tô Ngưng Nguyệt, tiếp tục nói, giải thích chuyện này cho Tô Ngưng Nguyệt nghe.
"Vậy thì sẽ xảy ra chiến tranh trong thời gian sắp tới sao?" Tô Ngưng Nguyệt im lặng một lúc lâu, rồi vẫn lên tiếng hỏi, nhưng trong giọng nói có chút ảm đạm khó mà phát hiện ra.
"Đúng, bây giờ cuộc chiến này nhất định phải nổ ra, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên đáp lại.
Tô Ngưng Nguyệt khẽ thở dài, vậy thì bách tính vùng biên cương sẽ bị vạ lây, vậy thì bọn họ biết đi đâu về đâu?
"Nàng đừng nghĩ nhiều, chiến sự này sẽ không xảy ra sớm như vậy, nàng cũng không cần phải lo, huống hồ những chuyện như thế này không cần nàng phải bận tâm, nàng chỉ cần an tâm làm hoàng hậu nương nương và làm thê tử của Thiên Vũ Trạch là được, những chuyện khác không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, nếu không thì còn cần tới ta để làm gì?" Thiên Vũ Trạch nhìn thấy sự lo lắng của Tô Ngưng Nguyệt bèn lên tiếng an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận