Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 421: Tô Liệt Hờn Dỗi Không Vui (1)

Chương 421: Tô Liệt Hờn Dỗi Không Vui (1)Chương 421: Tô Liệt Hờn Dỗi Không Vui (1)
Tô Ngưng Nguyệt thấy dáng vẻ này của bọn họ liền biết ngay trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì.
Tô Ngưng Nguyệt dẫn Tô Thần và Tô Mộc đi được một đoạn đột nhiên nhớ ra ở nhà không còn gì ăn rồi.
Thế là Tô Ngưng Nguyệt bèn dẫn hai người Tô Thần và Tô Mộc đi đến chợ.
Khi đến chợ, những người bán đồ xung quanh đều tới tấp mời mấy người Tô Ngưng Nguyệt đến quầy hàng nhỏ của mình xem xem.
Tô Ngưng Nguyệt thấy dáng vẻ của bọn họ đến như vậy, xua tay cười cười.
"Tiểu Thần đệ thích ăn cái gì? Tỷ tỷ mua cho đệ" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Thần bên cạnh nói.
Tô Thần mỉm cười lắc đầu sau khi nghe lời Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Tỷ tỷ, Tiểu Thần không muốn ăn gì cả, bây giờ Tiểu Thần chỉ muốn về nhà nói chuyện này với mẫu thân" Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Thần nói vậy bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đệ đó, vĩnh viễn cũng không trưởng thành nổi!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần mỉm cười gật đầu khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Như vậy tốt biết bao, như vậy mỗi ngày đều có thể vui vẻ rồi!" Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này Tô Mộc nghe thấy lời Tô Thần nói như vậy cũng bất lực lắc đầu.
"Được rồi, chúng ta mua sắm xong rồi về nhà thôi!" Tô Mộc lúc này nói với mấy người Tô Thần.
Tô Thần nghe xong liên gật đầu. "Ca ca nói đúng đó, Tiểu Thần xem xem đệ thích cái gì mau nói tỷ tỷ biết, mua xong chúng liên về nhà" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thân đứng bên cạnh.
Tô Thần gật đầu khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói.
Cứ như vậy ba người họ ở chợ chọn lựa các món đồ.
Lúc này Diêu Xuân ở nhà đã sớm đứng trong viện chờ nhóm người Tô Ngưng Nguyệt.
"Sao mấy đứa này vẫn chưa về vậy? Chẳng lẽ chúng nó lại muốn chơi ở gần đây sao?" Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử bên cạnh.
Tô lão gia tử nghe Diêu Xuân nói vậy thì bật cười.
"Bây giờ chúng nó đúng là đến tuổi ham chơi, để chúng nó đi chơi đi, trời vẫn chưa muộn mà” Tô lão gia tử nói với Diêu Xuân.
Sau khi Diêu Xuân nghe Tô lão gia tử nói như vậy lại không dám phản bác Tô lão gia tử.
Diêu Xuân gật gật đầu.
"Phụ thân nói rất đúng". Mà lúc này ba người Tô Ngưng Nguyệt đi chợ mua đồ xong liền đi vê phía nhà.
Ngược lại Liễu Ninh đang nghỉ ngơi trong phòng thì nhìn thấy con trai bà ta hờn dỗi không vui quay vê.
"Tiểu Liệt con làm sao vậy?" Liễu Ninh nói với Tô Liệt vừa mới bước vào cửa.
Tô Liệt nghe xong lời nói của Liễu Ninh thì lắc đầu.
"Không có gì đâu mẫu thân" Tô Liệt nói xong liền trở vê phòng mình.
Lúc này Lưu Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Tô Liệt liên biết trong lòng Tô Liệt khẳng định có chuyện gì đó.
Nhưng bà ta cũng không nói gì nhiều. "Đứa nhỏ này bị sao vậy? Tại sao bây giờ có chuyện gì cũng không nói với ta?" Liễu Ninh nghĩ thầm.
Lúc này Liễu Ninh đột nhiên nghĩ đến một người.
"Chẳng lẽ nào Tiểu Liệt tức giận vì người đó sao?"
Liễu Ninh nghĩ tới đây bà ta vô cùng tức giận.
“Tô Ngưng Nguyệt ngươi đợi đó cho ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đại lục này!" lúc này trong lòng Liễu Ninh thầm nghĩ.
Mà lúc này ba người Tô Ngưng Nguyệt cuối cùng cũng về đến nhà mình, vừa mở cửa ra bọn họ liên nhìn thấy Diêu Xuân và Tô lão gia tử đang đứng ở một bên nhìn bọn họ.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Diêu Xuân như vậy, nàng vội vàng đến bên cạnh Diêu Xuân.
"Mẫu thân đừng tức giận, Nguyệt Nguyệt đi chợ mua vài thứ cho mẫu thân, cho nên về muộn một chút". Tô Ngưng Nguyệt gấp rút giải thích với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe được lời này của Tô Ngưng Nguyệt liền lập tức nguôi giận.
"Lần sau nhớ nhất định phải về sớm, con xem trời đã muộn như vậy rồi, mẫu thân rất lo lắng cho các con!" Diêu Xuân nói với đám người Tô Ngưng Nguyệt.
Mấy người Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói vậy thì nhanh chóng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận