Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 715: Thăm Hỏi. (1)

Chương 715: Thăm Hỏi. (1)Chương 715: Thăm Hỏi. (1)
Dù sao thân phận của Tạ Hồi đã không còn thích hợp để nàng ta ra ngoài, hơn nữa nàng ta cũng rất lo lắng cho người nhà, cho nên chi bằng nhân cơ hội này giúp nàng ta đi thăm người nhà của nàng ta, làm như thế cũng để Tạ Hồi cảm thấy yên tâm.
May mắn là cái tên Thiên Vũ Hàn này chỉ đuổi bọn họ đến cái nơi khổ hàn này để xem lương thực và bãi cỏ. Mặc dù gió cát ở đây không tính là gì đối với những người sinh ra ở đây, nhưng đối với đám người Tạ phủ được nuông chiều ở trong kinh thành từ nhỏ đó thì đây thực sự là một loại cực hình.
Mà vừa hay mục đích ban đầu của Thiên Vũ Hàn chỉ là tra tấn chứ không muốn mạng sống của bọn họ, cho nên cách này là phù hợp nhất. Tạ Hồi cũng vì biết được chuyện này, cho nên mới luôn cảm thấy lo lắng, hơn nữa nàng ta cũng đã gửi một số tiền lớn cho bọn họ.
Ở nơi này, người nhà họ Tạ có thể còn sống là đã tốt lắm rồi, nếu bọn họ còn dám viết thư cho Tạ Hồi, sợ là sẽ liên lụy đến cả nàng ta, như vậy nhà họ Tạ thật sự không còn một chút lợi thế nào nữa.
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt vừa có cái ý nghĩ này là đã dự định ngày hôm sau sẽ đi đến một thảo nguyên xa hơn một chút. Còn Bảo thúc nghe Tô Ngưng Nguyệt nói là muốn đi thảo nguyên, mặc dù không muốn để nàng đi, bởi vì mặc dù phía Tây Bắc là nơi nhiều gió và lạnh lẽo, nhưng huyện Thanh Phong thực sự rất tốt, nhưng thảo nguyên đó cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Tuy nhiên, Bảo thúc thấy Tô Ngưng Nguyệt nhất quyết muốn đi thì cũng không tiện ngay nàng lại, dù sao nàng mới là chủ tử, cho nên Bảo thúc chỉ có thể tận khả năng sắp xếp cho nàng.
Sau đó ông ấy đã giao cho Tô Ngưng Nguyệt một chiếc xe ngựa, tuy thoạt nhìn không được lớn lắm nhưng bên trong lại rất ấm áp, Bảo thúc sợ Tô Ngưng Nguyệt sẽ bị lạnh, cho nên ông ấy còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều than củi.
Hơn nữa, Tô Ngưng Nguyệt đi đến thảo nguyên gặp người, quần áo, lương thực, thuốc men ở trong đó đều cần thiết. Bởi vậy, Bảo thúc cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, dù sao những thứ được đặt ở trong nhà kho của nhà họ Tô cũng không có ai động tới, còn không bằng lần này đều lấy ra tới.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn những thứ mà Bảo thúc đã chuẩn bị thì cảm thấy Bảo thúc là người cẩn thận, nhưng nàng vẫn rời đi dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Bảo thúc.
Trên thực tế, thảo nguyên cách huyện Thanh Phong khá xa, mà đây cũng là nơi gần về phía bắc hơn, nghe nói ở nơi đó quanh năm đều có tuyết rơi, con người muốn sống trong môi trường như vậy, chắc chắn là không dễ dàng.
Ban đầu, người của thảo nguyên vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi vào là đã muốn ngăn lại, nhưng Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp móc ra một miếng ngọc bội, người phụ trách ở đây còn xem như là một người biết hàng, biết người này chính mình không thể trêu vào, cho nên đã để nàng đi vào.
Ngay khi người ở trong thảo nguyên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi vào, bọn họ còn tưởng là một quan viên nào đó phạm lỗi. Hơn nữa ở nơi này, mỗi ngày đều sẽ tới rất nhiều người, hoặc là chết rất nhiêu người, khiến mọi người tập mãi thành thói quen, cho nên bọn họ mới cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ.
Tô Ngưng Nguyệt vén rèm xe ngựa lên, sau đó một cơn gió lạnh lập tức thổi lại đây, khiến Tô Ngưng Nguyệt vì bên ngoài quá lạnh nên rụt cổ lại, nàng không thể tưởng tượng nổi làm sao những người đó có thể làm việc ở bên trong thời tiết lạnh lẽo như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chỉ là bóng dáng này có chút gầy ốm, tóc cũng bạc trắng rất nhiều, cũng không biết đó là do tuyết hay là do cuộc sống tra tấn nữa.
Tô Ngưng Nguyệt vừa đi xuống là lập tức có người che ô cho nàng, Tô Ngưng Nguyệt bọc một thân áo bông và một cái áo choàng cáo trắng đỏ, sau đó đi ở trên tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận