Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 173: Nay Không Băng Xưa (2)

Chương 173: Nay Không Băng Xưa (2)Chương 173: Nay Không Băng Xưa (2)
Thiên Vũ Hàn cũng không xuống ngựa, mà lấy lệnh bài trên eo đưa ra, còn người ngăn cản hắn sau khi thấy lệnh bài của Thiên Vũ Hàn, liền vội vàng quỳ xuống.
"Tiểu nhân có mắt như mù, không biết Vương gia đại giá quang lâm, xin Vương gia bớt giận.' Thiên Vũ Hàn cũng không trách tội.
"Đứng lên đi." Người đó nghe xong liên nhanh chóng đứng lên.
"Vương gia, mời."
Người đó liền mời Thiên Vũ Hàn vào trong.
Người đó vội vàng đưa cung tên cho Thiên Vũ Hàn, hắn cầm lấy cung tên cũng không nói gì, mà cưỡi ngựa hãn huyết bảo của mình đi vào rừng.
Người đó vừa thấy lệnh bài liền biết người vào bãi săn là Vương gia nhàn rỗi trong truyền thuyết, cũng không ngờ sau khi gặp người thật, sẽ bị sốc bởi khí thế của Thiên Vũ Hàn.
Hắn ta cảm thấy Thiên Vũ Hàn không vô dụng như lời đồn.
Tiểu Lục đang ở võ đài xem những người được gọi là binh sĩ tinh nhuệ luyện tập, đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn ta không ngờ đám người này lại tệ như vậy, còn không bằng thuộc hạ trong phủ Vương gia nữa!
Hắn ta thật sự không muốn huấn luyện bọn họ, bây giờ hắn ta đã hiểu tại sao Thiên Vũ Hàn lại giao việc này cho hắn ta rồi.
Dù sao chuyện này đã giao cho hắn ta, cho dù trong lòng Tiểu Lục có không muốn đến mức nào, hắn ta cũng sẽ hoàn thành tốt chuyện này.
Hắn ta dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bản thân đã thiết kế ra một kế hoạch luyện tập cho bọn họ, dạy theo trình độ, hắn ta dặn dò những tướng sĩ đó luyện tập cho tốt vào. Kế hoạch hắn ta lập ra thưởng phạt rõ ràng, như vậy mới làm khơi dậy tính hiếu thắng của đám tướng sĩ này, hắn ta tin rằng không bao lâu sau những người này sẽ dũng mạnh hơn trước nhiều lần!
Hắn ta cảm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa.
"Hôm nay ta nói nhiều vậy rồi, ta còn việc phải làm, các ngươi giám sát lẫn nhau, tuyệt đối không được lười biếng, ngày mai ta sẽ đến kiểm tra kết quả, nhớ kỹ chưa?" Tiểu Lục nói.
Đám tướng sĩ đó nghe xong liền gật đầu.
"Nhớ kỹ rồi." Sau đó Tiểu Lục liền rời khỏi võ đài.
"Thật là, chuyện vô dụng vậy lại giao cho ta!" Tiểu Lục đang chửi thầm.
"Như vậy, còn không bằng lúc đó ta ở lại Lĩnh Nam chăm sóc Tô cô nương nữa!" Tiểu Lục nghĩ.
Thật ra Tiểu Lục không biết ở lại Lĩnh Nam cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì Bắc Minh đã muốn đổi chỗ với Tiểu Lục từ lâu.
Bắc Minh cảm thấy mỗi ngày bảo vệ bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt như vậy là đang lãng phí thời gian của mình, bởi vì hắn ta cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn ta lại không thể không làm, dù sao đây cũng là nhiệm vụ Thiên Vũ Hàn giao cho hắn ta.
Tiểu Lục cuối cùng cũng thoát khỏi đám tướng sĩ đó, Tiểu Lục liên lén lút đi về phủ Vương gia, hắn ta còn đang nghĩ sau khi trở về sẽ dùng lý do gì để nói với Thiên Vũ Hàn về chuyện này.
"Tiểu Lục, sao ngươi lại vê một mình vậy?" Quản gia ở trước cửa thấy Tiểu Lục trở về liên hỏi.
"Lý quản gia, Vương gia vẫn chưa về sao?" Lý quản gia lắc đầu.
"Không có, ta còn tưởng Vương gia đi với ngươi!"
Tiểu Lục nghe xong liền nghĩ.
"Vương gia rốt cuộc đi đâu rồi? Sao lại không thấy đâu cả?"
"Lý quản gia, ngươi yên tâm đi, Vương gia của chúng ta không xảy ra chuyện gì đâu.”
Quản gia nghe xong liền gật đầu.
"Đúng rồi, Lý quản gia, ta ở trong cung huấn luyện tướng sĩ mệt rồi, làm phiền Lý quản gia dặn dò hạ nhân làm mấy món ngon cho ta ăn." Tiểu Lục cười nói với Lý quản gia.
"Ngươi đó, mau về nghỉ ngơi đi, một chút ta kêu người đem bánh ngọt đến phòng ngươi." Quản gia dở khóc dở cười nói với Tiểu Lục.
Tiểu Lục lập tức gật đầu.
"Được, vậy cám ơn Lý quản gia!" Nói xong liền trở về phòng mình.
Tiểu Lục không ngờ sẽ có một ngày lại bản thân lại hao phí tinh lực của mình như vậy, khi hắn ta trở vê phòng liền nằm vật ra giường.
"Mệt chết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận