Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 374: Điềm Điềm Bị Thương (2)

Chương 374: Điềm Điềm Bị Thương (2)Chương 374: Điềm Điềm Bị Thương (2)
Tô Ngưng Nguyệt nghe Điềm Điềm nói lời này thở dài một hơi.
"Ngươi nha ngươi nha, ngươi không được trách ta.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
"Được rồi, chúng ta nhanh đi thôi, không phải ngươi đang đói bụng sao?" Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài nói với Điềm Điềm.
"Dạ, tiểu chủ nhân chúng ta mau đi đi, Điềm Điềm đói sắp không chịu nổi rồi!" Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Điềm Điềm nói vậy bèn bỏ Điềm Điềm vào trong túi.
"Ngươi ở bên trong yên lặng một chút, lát nữa ta sẽ gọi ngươi rồi thả ra." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
"Đã rõ, tiểu chủ nhân, Điềm Điềm bảo đảm sẽ yên lặng nằm ở đây."
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt mang theo Điềm Điềm đo ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa Tô Ngưng Nguyệt bèn bỏ Điềm Điềm từ trong túi ra.
Điểm Điềm há miệng hít thở không khí trong lành ở bên ngoài.
"Vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn!" Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Không sao, chờ sau này mỗi tối ta sẽ mang ngươi ra ngoài..." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm.
Cứ như vậy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi vê phía ngọn núi bên kia...
"Tiểu chủ nhân, người có biết không? Điềm Điềm cảm thấy đất ở trên ngọn núi kia cực kì ngon...'Lúc này Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Không sao, tối nay ta sẽ mang vê cho ngươi một ít." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm. "Tiểu chủ nhân, hay là đợi để lần sau chúng ta lại lên trên núi tìm đất đi, bởi vì lần trước đắt được mang về Điềm Điềm ăn thấy không ngon miệng lắm." Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Vậy được rồi, vậy nghe lời ngươi, lần sau dẫn ngươi và Mật Mật tới đây tìm đất ăn."Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm.
"Thật tốt quá, tiểu chủ nhân! Tiểu chủ nhân đối xử với Điềm Điềm Mật thật tốt!" Tô Ngưng Nguyệt nghe Điềm Điềm nói lời này bèn nở nụ cười.
"Tiểu chủ nhân người nhìn bên kia!"Lúc này Điềm Điềm chỉ vào một nơi cách đó không xa rồi nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Nơi đó có gì kì lạ sao?"Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
"Tiểu chủ nhân, Điềm Điềm ngửi được mùi đất." Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Đất còn có mùi cơ à?"Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
"Đương nhiên rồi, đất đương nhiên là có mùi thơm, tiểu chủ nhân không biết sao?" lúc này Điềm Điềm nhìn Tô Ngưng Nguyệt đứng đang chau mày ở một bên rồi nói.
"Không biết, ta chưa bao giờ biết hóa ra là đất còn có mùi đấy!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm.
"Đương nhiên rồi, có lẽ là do mọi người không ngửi được, mũi của chúng ta cực kì linh cảm có thể ngửi được các loại mùi của mọi thứ." Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Ý ngươi là tất cả mọi thứ đều có mùi sao?" Tô Ngưng Nguyệt khó tin nhìn Điềm Điềm nói.
"Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều có mùi, chỉ là phần lớn con người đều không ngửi được những mùi này mà thôi." Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Được rồi, các ngươi thật giỏi giang!Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không thể không bội phục hai người bọn họ.
"Ngươi đã ngửi thấy mùi đất, vậy chúng ta nhanh đi qua đó đi, không phải ngươi đã đói bụng rồi sao?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điểm Điềm
"Vâng, tiểu chủ nhân." Cứ như vậy, hai người bọn họ nhanh chân chạy về nơi đó.
Sau khi Điềm Điêm đến nơi đó, nó nhìn thấy làn hương tỏa ra từ đất mà nước miếng sắp chảy ra đến nơi rồi.
"Mau đi ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ trở về." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thấy bộ dạng của Điềm Điềm như vậy bèn nói với Điềm Điềm.
Điềm Điềm lúc này cũng không rảnh trả lời Tô Ngưng Nguyệt, sau khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói những lời này, Điềm Điềm vội vàng vùi đầu vào ăn.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Điềm Điềm ăn ngon như vậy, bản thân cũng có một loại cảm giác kích động muốn nếm thử mùi vị của đất.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn kiêm chế được chính bản thân mình, bởi vì nàng biết mình không phải là tiểu huyết nhân sâm nên không thể ăn đất được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận