Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 914: Tiếp Tục Hợp Tác (1)

Chương 914: Tiếp Tục Hợp Tác (1)Chương 914: Tiếp Tục Hợp Tác (1)
Lông mày Tô Ngưng Nguyệt nhíu chặt, đây là Thân Vương sao? Sao hắn ta lắm mồm vậy?
Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Trạch không chú ý tới Tô Ngưng Nguyệt đã dừng lại được một lúc, hắn ta đi vê phía trước mấy bước mới nhận ra, cũng không xấu hổ mà còn cười với Tô Ngưng Nguyệt.
"Thần Vương điện hạ, người rảnh rỗi như vậy sao?" Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhìn Thiên Vũ Trạch, thấy sắc mặt Thiên Vũ Trạch thay đổi ngay tức khắc, nàng biết mình nói đúng, hắn ta chính là Thần Vương điện hạ trong truyền thuyết.
Không nói chuyện với Thiên Vũ Trạch nữa, Tô Ngưng Nguyệt không quan tâm tới hắn ta, đi về phía trước.
Lần này Thiên Vũ Trạch không đi theo nữa, nàng đã biết thân phận của hắn ta. Hắn ta đã lâu không về Kinh thành, hiện tại trong Kinh thành có rất ít người có thể nhớ rõ hắn ta là ai. Cũng chỉ có một số ít người biết hắn ta đã trở về, vậy rốt cuộc nàng là ai?
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia từ từ biến mất khỏi tâm mắt, hắn ta cảm thấy hứng thú, đã lâu rồi hắn ta không gặp một người thú vị như vậy, hắn ta có linh cảm, sau này họ sẽ còn gặp lại nhau.
Tại bãi chôn xác ở ngoài Kinh Thành, một thi thể vẫn đang chảy máu nằm trên mặt đất, lớp đất nâu bên dưới đã bị nhuộm đỏ. Nhìn qua trên cơ thể thấy bụng hắn ta có một vết rách, xung quanh vẫn còn màu đỏ, đôi mắt của người chết không nhắm lại, chỉ đang ngơ ngác nhìn thứ gì đó, lộ ra vẻ sợ hãi.
Khuôn mặt của người này méo mó, dường như trước khi chết đã phải chịu rất nhiều đau đớn, như thể bị mổ xẻ khi còn sống. Bóng người màu đỏ lóe lên, trông cực kỳ quỷ dị ở nơi hoang vắng này.
Trong phòng trà, hương trà phảng phất, sảng khoái, sương trắng chậm rãi bay lên, nhìn khuôn mặt Tô Ngưng Nguyệt đối diện hơi mông lung, giống như đang lạc vào tiên cảnh, mà Tô Ngưng Nguyệt chính là tiên nữ trên chín tâng mây, trong chớp mắt sẽ bay đi, không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Carl khó hiểu nhìn Tô Ngưng Nguyệt, tại sao số mệnh của hai người bọn họ lại khác nhau như vậy, rõ ràng đều là người xuyên không, nhưng nàng được sống một cuộc sống sung túc, hiện tại còn là hoàng hậu dưới một người trên vạn người, ngay cả chân long thiên tử cũng quỳ dưới váy của nàng.
Nhìn lại bản thân mình, chỉ là thế tử của một nước nhỏ mà thôi, còn là kẻ không được sủng ái, cuộc sống thì khó khăn, chỉ có thể dựa vào chính mình kiếm tiền, để chiếm được lòng tin của họ và tự kiếm sống.
Trong mắt Carl toát ra vẻ không cam lòng và ghen tị. Tại sao lại như vậy, chẳng phải bọn họ đều có cùng điểm xuất phát sao?
Cho nên Tô Ngưng Nguyệt, chuyện này ngươi cũng đừng trách ta, hiện tại cuộc sống của ngươi đã tốt lắm rồi, cho dù sau này chuyện này có xảy ra, với sự cưng chiêu mà Hoàng Thượng dành cho ngươi, ngươi cũng sẽ không sao cả. Nhưng mà Hoàng đế sẽ không cưng chiều ngươi nữa mà thôi, chẳng to tát đâu.
Nhưng ta sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích, đây là cách duy nhất, cứ coi như ngươi tặng một món quà cho người bạn đồng hương này đi.
Trong phòng trà yên tĩnh, Tô Ngưng Nguyệt cũng không sốt ruột, chỉ lặng lẽ ngồi trước bàn, chậm rãi uống trà, cũng không thúc giục Carl đang chìm trong suy tư, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Khi Carl định thần lại, hắn ta chỉ nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đang ngồi ngay ngắn, lắc lư tách trà trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, không hưng phấn hay vui mừng như hắn ta mong đợi.
"Đồng hương này, lần trước là lỗi của ta, ta nhất thời hồ đồ, thật sự xin lỗi." Carl nói, nhưng hắn ta không gọi tên của Tô Ngưng Nguyệt, mà gọi thân thiết là "đồng hương.
"Ừ" Tô Ngưng Nguyệt cũng không nhìn Carl, nàng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên, tựa hồ trà trong tay nàng còn có lực hấp dẫn hơn người đối diện.
Carl khó chịu, Tô Ngưng Nguyệt thật tâm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận