Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 576: Hàng Ngày. (1)

Chương 576: Hàng Ngày. (1)Chương 576: Hàng Ngày. (1)
Mặt tối sầm lại nhìn người buôn ngựa nói: 'lm mồm." Sau đó bảo vệ Tô Ngưng Nguyệt và đi ra ngoài, người buôn ngựa vẫn còn muốn nói điều gì nhưng thấy ánh mắt không vui của lão gia tử Tô gia nên cũng không nói ra miệng.
Thấy vẻ mặt bênh vực mình của lão gia tử Tô gia, Tô Ngưng Nguyệt trấn an lão gia tử Tô gia nói: "Gia gia đừng giận, không đáng phải tức giận đâu ạ, chúng ta không mua của ông ta nữa." Lão gia tử Tô gia sau khi thấy Tô Ngưng Nguyệt không bị dọa cho sợ thì mới yên tâm. Cùng Tô Ngưng Nguyệt tới một quây hàng khách, cho dù là người buôn ngựa có giải thích xin lỗi và thuyết phục như thế nào thì hai ông cháu cũng không chịu quay đầu lại.
Người buôn ngựa thấy số ngựa không bán đi được thì thở dài, Tô Ngưng Nguyệt dìu lão gia tử Tô gia tới một quán trà để nghỉ ngơi, lão gia tử Tô gia ngồi nghỉ được một lúc mới hỏi: "Sau vừa rồi đột nhiên cháu lại kêu lên vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nói: "Vừa rồi cháu cảm thấy có một người tóm lấy mình nên bị giật mình, sau khi kiểm tra lại không phải hiện thấy có gì bất thường, con xin lỗi gia gia, làm cho người phải sợ hãi rồi."
Lão gia tử Tô gia xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt nói: "Không sao, gia gia không sao, chỉ cần cháu gái ngoan của ta không sao là được." Lời nói của lão gia tử Tô gia vừa ấm áp vừa uy lực, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Gia gia ngồi nghỉ một lát rồi chúng ta lại đi xem tiếp, mua được thì mua, không mua được thì thôi vậy." Lão gia tử Tô gia gật đầu.
Hai ông cháu ngồi nghỉ ngơi trong quán trà một lát rồi lại tiếp tục đi xem, sau đó liền nhìn thấy ở đằng trước cách đó không xa có một thanh niên 14,15 tuổi dắt dắt một chiếc xe ngựa ở đó, Tô Ngưng Nguyệt dẫn lão gia tử Tô gia tới đó, Tô Ngưng Nguyệt hỏi: "Tiểu ca, huynh muốn bán xe ngựa sao?"
Chàng thanh niên nhìn cô bé ở trước mặt, mặt ửng hồng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy.' Tô Ngưng Nguyệt nhìn chàng thanh niên ở trước mặt mà buồn cười, khá ngượng ngùng, Tô Ngưng Nguyệt nói tiếp: "Xe ngựa này huynh bán bao nhiêu?" Chàng thanh niên nhìn Tô Ngưng Nguyệt, mắt sáng bừng lên, ngỡ ngàng nói: "Tiểu muội, muội muốn mua sao?"
Sau đó lại nhìn sang lão gia tử Tô gia, lão gia tử Tô gia chỉ nhìn bọn họ cười mà không nói gì, Tô Ngưng Nguyệt thấy được sự lo ngại của anh chàng này, nói: "Tiểu ca, huynh không cần phải nhìn gia gia của ta, ta có thể quyết định chuyện này." Chàng thanh niên không thể tin được hết nhìn Tô Ngưng Nguyệt rồi lại nhìn lão gia tử Tô gia, chàng trai đỏ mặt cúi đầu nói: "Chiếc xe ngựa này có lẽ là cũng hơi đắt, 40 lượng."
Nói rồi, mặt chàng trai càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nhìn hai ông cháu Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt nhìn chàng trai đang thẹn thùng nói: "Đắt như vậy là có lý do gì sao?" Chàng trai gật đầu nói: "Nương của ta bị bệnh, số tiền này là để đưa nương ta đi khám bệnh, nếu không ta cũng sẽ không bán Đại Hồng đi."
Đại Hồng? Tên của con ngựa này sao? Khóe miệng của Tô Ngưng Nguyệt giật giật, một con ngựa màu nâu tên là Đại Hồng! Có điều mặt nàng cũng không để lộ biểu cảm, sau đó nói: "Ta sẽ mua chiếc xe ngựa của huynh." Có thể giúp được thì giúp vậy, chàng trai này trông cũng có vẻ thật thà, vẻ mặt lo lắng cũng không thể làm giả được, đương nhiên Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải là thánh mẫu, cũng không phải là thật sự vì chuyện của chàng trai này mà mua chiếc xe ngựa, mà bởi vì con ngựa này thật sự được chăm sóc rất tốt.
Chàng trai nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì liền ngẩng đầu lên nói: "Thật sao? Ngươi không chê đắt sao?" Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu nói: "Ta tin huynh, này, đây là 40 lượng bạc." Tô Ngưng Nguyệt lấy ra 40 lượng ở trong túi tiền và đưa cho chàng trai, trong đôi mắt của chàng trai kia rưng rưng nước mắt và mang theo sự cảm kích, trịnh trọng nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận