Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 159: Làm Bà Mối Cho Hàn Vũ Đồng. (2)

Chương 159: Làm Bà Mối Cho Hàn Vũ Đồng. (2)Chương 159: Làm Bà Mối Cho Hàn Vũ Đồng. (2)
Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi không gian, không nghĩ tới vừa mới rời khỏi, hệ thống liền muốn hỏi Tô Ngưng Nguyệt đồ hộp hiện tại có thể ăn được hay không.
Nhưng hệ thống còn chưa kịp mở miệng, Tô Ngưng Nguyệt đã rời khỏi không gian trồng trọt, lúc này hệ thống vô cùng bất đắc dĩ, nó thật sự hy vọng Tô Ngưng Nguyệt có thể nhanh chóng thăng cấp không gian trồng trọt của nàng, như vậy thì Tô Ngưng Nguyệt có thể đưa nó ra bên ngoài được.
Tuy rằng nó ở trong không gian hay ở bên ngoài đều không có gì khác nhau, đều có bầu trời, có nước chảy, mây trắng cây cối, nhưng nói như thế này trong không gian này của nó cũng không có náo nhiệt bằng thế giới bên ngoài.
Nó cũng mong đợi sự biến đổi của mình, nhưng nó cũng không biết mình sẽ như thế nào sau khi biến hình.
Hệ thống quyết định từ giờ trở đi sẽ phải giúp Tô Ngưng Nguyệt nâng cấp không gian trồng trọt của nàng lên cấp độ cao nhất càng sớm càng tốt.
Mà Tô Ngưng Nguyệt sau khi nghĩ tới ý tưởng kia lúc này đã trở về phòng, muốn cùng Diêu Xuân thương lượng việc này.
"Hình như nương vẫn còn đang ngủ trong phòng, vẫn là đừng quấy rầy nương."
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đi ra cửa, nàng nhìn thấy trong sân được thu dọn sạch sẽ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết là ai làm.
Tô Ngưng Nguyệt căn bản không biết này là do Tô Thần cùng Tô Mộc làm, bởi vì Tô Mộc cùng Tô Thần cảm thấy Diêu Xuân bình thường đã vô cùng vất vả, hơn nữa sức khỏe cũng không khỏe nữa.
Nếu để bà ấy phải dọn dẹp nhiều đồ đạc như vậy nhất định sẽ rất mệt, hai người bọn họ muốn làm bất cứ điều gì để có thể giúp đỡ mẫu thân của mình.
Cho nên khi bọn họ nhìn thấy trong sân có đồ đạc cần thu dọn, họ liên sắp xếp mọi thứ trong sân.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt một mình chậm rãi đi tới chợ, Tô Ngưng Nguyệt không biết nên tìm lý do gì để nói với người khác biết mình muốn mua đất.
Tô Ngưng Nguyệt không biết vùng đất này có cho phép tự do buôn bán hay không, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy hẳn là không có khả năng.
Mỗi lần vào dịp năm mới các quan viên sẽ đến từng nhà để tìm bọn họ, yêu cầu họ lấy ra một hoặc hai bao lương thực.
Nếu Tô Ngưng Nguyệt mua đất của họ thì lương thực họ phải trả hàng năm sẽ lấy từ đâu.
Sau đó Tô Ngưng Nguyệt nghĩ ra một biện pháp.
"Đi khai hoang!"
Bởi vì Tô Ngưng Nguyệt hiện đại ở Lĩnh Nam, còn có rất nhiêu đất hoang chưa khai hoang, những mảnh đất hoang đó cũng chưa có bị quốc gia thu hồi, nếu như Tô Ngưng Nguyệt đem đất hoang đi khai khẩn, thì chính là điều tốt nhất!
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy thì vô cùng vui vẻ, thật không ngờ bản thân mình lại thông minh như vậy, nhanh như vậy đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Để thưởng cho bản thân, Tô Ngưng Nguyệt đã mua cho mình một ít đồ ăn rồi từ chợ đi về nhà.
Nàng cầm ít đồ ăn đến phòng bếp.
"Sao nương còn chưa dậy, ta đã đi loanh quanh trong chợ lâu như vậy rồi."
Thật ra Tô Ngưng Nguyệt không biết Diêu Xuân đã sớm thức dậy, nhưng do cảm thấy không khỏe nên vẫn nằm trên giường.
Diêu Xuân cũng không có đi gọi mấy người Tô Ngưng Nguyệt, bởi vì Diêu Xuân sợ mấy người Tô Ngưng Nguyệt sau khi biết chuyện sẽ lo lắng cho bà ấy.
Bà ấy vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ sớm khỏe lại từ từ, nhưng không ngờ càng chờ cơ thể bà ấy càng đau nhức.
Bà ấy không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lúc này bà ấy vô cùng khát nước, rất muốn uống nước.
Lúc này bà ấy muốn rời giường thì bịch một cái ngã xuống đất.
Mà lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang ăn ở trong phòng thì nghe được tiếng phát ra từ phòng Diêu Xuân, nàng sợ Diêu Xuân xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy đến phòng của Diêu Xuân.
Vừa vào trong phòng Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân ngã xuống đất, nàng vô cùng sợ hãi, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng bước tới đỡ Diêu Xuân đứng dậy.
“Nương người làm sao vậy, có chuyện gì không?” Sau đó Tô Ngưng Nguyệt vội vàng hỏi Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận