Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 645: Sóng Gió Chọn Người (1)

Chương 645: Sóng Gió Chọn Người (1)Chương 645: Sóng Gió Chọn Người (1)
Đại Vượng không muốn vướng vào những người này nhiều, mà chẳng qua chỉ là ghé vào bên tai trưởng thôn nói tên của một vài người, trưởng thôn nghe cũng không ngạc nhiên, những người này đều là những người mà ông ấy đã thông báo vào ngày hôm qua.
Trưởng thôn báo cáo từng cái tên một, những người được chọn đều thầm vui mừng, còn những người không được chọn thì sắc mặt của họ đều biến thành màu đen ngay tại chỗ, chỉ thấy một trong những người phụ nữ hét lên: "Đại Vượng, ngươi không công bằng, những người này đã cho ngươi lợi ích gì, vậy mà ngươi lại đi chọn bọn họ. Người đàn ông trong nhà chúng ta là đại bá của Tô Ngưng Nguyệt đó. Ngươi cũng không chọn sao?"
Đại Vượng nhìn người phụ nữ phát ra âm thanh, thật sự là đại bá mẫu Văn thị của Tô Ngưng Nguyệt. Vốn nghĩ rằng những gì xảy ra lần trước đã dạy cho bà ta một bài học, nhưng thật sự không ngờ người này lại có da mặt dày đến mức này, thế mà vẫn còn mặt mũi để nói những điều như vậy.
Trong thôn người nào mà không biết bà ta đã làm ra những gì. Vậy mà Tô lão đại vẫn còn mặt mũi để ra mặt nói hắn là đại bá của nhà Tô Ngưng Nguyệt?
Mặc dù trong lòng mọi người vẫn rất khinh thường, nhưng vì để có được công việc này cho mình, tất cả đều hùa theo dồn dập: "Đúng vậy, Đại Vượng à, ngươi là người trong thôn, chúng ta đều nhìn ngươi lớn lên. Ngươi làm ra loại việc này, đối địch với người dân trong làng hay sao? Hôm nay hoặc là ngươi chọn ta, hoặc là ngươi không được đi nữa."
Người dân trong thôn bắt đầu làm những việc không biết xấu hổ, thật ra bọn họ cũng biết mình đang làm điều không đúng, nhưng không còn cách nào khác, dù sao công việc cũng quá hấp dẫn.
Thôn không ưa với cách làm của những người này, lớn tiếng khiển trách: "Sao các ngươi không biết vì sao Đại Vượng lại không muốn các ngươi à? Người nào cũng ham ăn biếng làm, mời các người chính là đưa không tiền công cho các người. Các người chỉ là một đám người ăn không ngồi rồi, các người có thể làm gì? Chính các người tự nói. Vai không thể đỡ, tay không thể cầm, vậy thì cần các người để làm gì?"
Lời nói này khiến cho đại đa số mọi người đều bị chột dạ, nhưng mà, Văn thị vẫn không từ bỏ ý định, Tô Ngưng Nguyệt chết tiệt kia, đây đều là đồ của lão gia tử, nàng dựa vào cái gì mà dám quản gắt như thế, trong nhà mình không có cái gì cả, cửa hàng đồ ăn vặt của Tô lão gia tử, dù sao nhà mình cũng có một số đứa con trai, thế thì tại sao lại đưa hết toàn bộ cho Diêu thị. Cha nhà mình đúng là hồ đồ rồi.
Không được, đó vốn chính là đồ của nhà mình, mình phải đoạt lại. Không phải, không phải là đoạt lại, đây gọi là Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn trả lại.
"Thôn, lời nói này của người có ý tứ, nhưng chúng ta đều là đại bá, mẹ đại bá của Tô Ngưng Nguyệt, có chuyện tốt như vậy mà lại không muốn nghĩ đến gia đình mình hay sao? Ngưng Nguyệt nhà chúng ta chắc hẳn là đã dặn dò ngươi phải kêu đàn ông của nhà chúng ta, nhưng ngươi lại không làm, ngươi không sợ ta sẽ nói cho Ngưng Nguyệt biết sao?"
Đại Vượng chỉ là trung thực, chứ không ngu ngốc. Đương nhiên, hắn cũng thấy những người này đang nắm lấy cơ hội để gây chuyện, nếu không lấy được thì cũng sẽ không cho người khác lấy được. Thật sự là rất quá đáng.
Đại Vượng không nhìn vê hướng của họ nữa, chỉ là bước xuyên ra ngoài qua đám đồng, thật ra thì mọi người cũng không dám làm gì với hắn, những gì họ nói chỉ là để dọa hắn mà thôi, sau đó họ hy vọng rằng hắn có thể thêm tên của họ.
Văn thị thấy Đại Vượng rời đi mà không ai dám ngăn cản, bà ta nổi nóng trong lòng một trận, chửi thâm, một đám hèn nhát. Thật ra thì chính bản thân bà ta cũng không có cảm thấy, mình thật ra cũng là một thứ hèn nhát sao?
Văn thị nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn càng bực bội, không biết ngay từ đầu mắt mình đã bị mù như thế nào, mà lại đo gả cho một người đàn ông như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận