Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 851: Tâm Tư (2)

Chương 851: Tâm Tư (2)Chương 851: Tâm Tư (2)
"Song Hỷ, hôm nay ta trang điểm thế này cũng không tệ lắm phải không, Hoàng thượng sẽ thích chứ.”
Hừ, một đám nữ nhân nông cạn, Tô Thanh thâm nghĩ.
Tiếng nói chuyện ồn ào chỉ chỉ tra tra cũng không ảnh hưởng chút nào đến ánh mắt Tô Thanh nhìn về phía Thiên Vũ Hàn, quả nhiên nam nhân nàng nhìn trúng dù thế nào cũng đều tốt nhất, nàng nhất định sẽ có được hắn, nhất định.
Thiên Vũ Hàn rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ, mỗi phi tử các nàng cũng bày ra trạng thái tốt nhất nghênh đón Thiên Vũ Hàn.
"Tham kiến Hoàng thượng." Các nàng nhún người hành lễ nhưng Thiên Vũ Hàn lại trực tiếp đi qua trước mặt bọn họ, ngay cả một chút dư quang cũng không có bố thí cho các nàng.
Sắc mặt mấy vị phi tân cũng biến đổi lớn, thân thể cứng đờ giữa không trung không biết nên đứng lên hay là đi xuống. Đặc biệt là nhìn Tô Thanh sắc mặt khó coi nhất, nàng cho là ít nhất Thiên Vũ Hàn cũng sẽ dừng lại nói mấy câu với nàng, nhưng là không nghĩ tới hắn cư nhiên không thèm để ý nàng, sắc mặt càng thêm khó nhìn, không không, sẽ không đâu, cuối cùng ta cũng sẽ có được chàng.
Nhìn bóng lưng Thiên Vũ Hàn rời đi, tăm tối trong mắt càng ngày càng nặng cho đến khi che kín toàn bộ đôi mắt.
Cố gắng đè xuống dục vọng trong lòng, lại lần nữa điều chỉnh biểu cảm của mình, đứng thẳng người dậy nói với mấy vị mỹ nhân bên người:
"Có thể Hoàng thượng có việc quá khẩn cấp nên không có nhìn thấy chúng ta." Tô Thanh vẫn chưa nói hết.
"Ngươi thật giống như có thể hiểu được Hoàng thượng suy nghĩ gì vậy." Lệ tân nói xong lời này liền xoay người rời đi. "Chúng ta cũng đi thôi, Lan tỷ tỷ.' Mấy vị mỹ nhân khác cũng đều theo thứ tự rời khỏi.
Tô Thanh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, u ám trong mắt càng nhiều thêm, các ngươi là cái thứ gì lại dám ném sắc mặt cho ta nhìn, các ngươi cũng xứng sao? Ngón tay nắm thật chặt tay nha hoàn khiến cho tiểu nha hoàn này đau đớn thét chói tai, liền bị Tô Thanh hung hăng trợn mắt nhìn một cái, cả người run rẩy không dám lừa dối thêm một câu. Có thể thấy được nữ nhân này đã trở nên tàn nhẫn như thế nào.
Tô Thanh sửa sang lại y phục chính mình ngẩng đâu đi tới.
Một trận gió thổi qua nhấc lên vạt áo tiểu nha hoàn làm lộ ra tất cả vết tích bầm tím lớn lớn nhỏ nhỏ.
Thiên Vũ Hàn đi tới bên người Dật phi, cởi bỏ áo ngoài đặt ở trên giường nhỏ, đứng dậy đi về phía mép giường cúi đầu nhìn nữ tử không có chút sức sống nào, hơi hơi thấp đầu xuống hôn lên vầng trán đang lạnh.
"Ta sẽ khiến cho ngươi khá hơn." Nói xong cười hai tiếng trầm thấp, nếu là bình thường ta nói như vậy ngươi trước hết đều bắt đầu cười nhạo ta, nghĩ tới đây khóe miệng nổi lên nụ cười khổ.
Đứng dậy rồi nằm xuống, từ từ nhích dần đến Dật phi, nhìn nhìn lông tơ nhỏ bé trên mặt nàng, hơi thở ấm áp lan tràn giữa hai người họ thật yên bình lại tốt đẹp. Hôn một cái lên chóp mũi Dật phi rồi nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon!”
Tay xuyên qua dưới dầu Dật phi để cho nàng gối lên cánh tay hắn ngủ, một cái tay khác nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Màn đêm còn chưa xuống, ánh trăng đẹp đẽ yên tĩnh, ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn.
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng thượng ngồi ở mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử trên giường, mặt mày nữ tử vẫn ôn hòa như cũ, nhưng đôi mắt có thần kia lại khép chặt không linh động như thường ngày.
Ngón tay nhẹ nhàng lau trên gương mặt nữ tử, chạm vào ngũ quan tỉnh xảo kia, còn có đôi môi đỏ mọng thường xuyên có thể phát ra những lời chọc hắn tức chết kia ngay lúc này thực sự tái nhợt không có sắc khí, Thiên Vũ Hàn nhìn đặc biệt đau lòng, hận không thể chịu đựng loại đau khổ này thay nàng.
"Dật phi" Thiên Vũ Hàn kéo tay Dật phi tự mình lẩm bẩm, tại thời khắc này Thiên Vũ Hàn không giống như Hoàng đế ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng chấp chưởng thiên hạ, mà giống như là một trượng phu bình thường chỉ có vô lực cùng thống khổ nhìn thê tử sinh bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận