Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 744: Đoàn Tụ (1)

Chương 744: Đoàn Tụ (1)Chương 744: Đoàn Tụ (1)
Tô Mộc biết rằng người này cũng không có gì làm sai, mặc dù có một chút tham lam, nhưng cũng không đi vơ vét của dân. Nói thật thì ở trong quan trường, làm gì có người nào không tham lam? Nước trong thì không có cá, đạo lý này hắn ta hiểu rõ.
"Trương đại nhân, ngươi đứng lên đi, ta cũng biết, sự việc này không liên quan nhiều đến ngươi, dù sao Trương đại nhân cũng rất bận, không thể ngày ngày để ý đến những chuyện trong nhà của tên hạ quan đó. Lần này cũng là do muội muội ta không đúng, chạy loạn khắp nơi, nên mới gặp phải rắc rối như vậy."
Trương đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Tô Mộc sẽ quy cho ông ta và đám người nhà họ Đường vào cùng một hội, đến lúc đó, dù ông ta có giải thích như thế nào cũng không có tác dụng.
Tô Ngưng Nguyệt lại hỏi: "Ca ca, làm sao huynh biết đến để giải cứu ta vậy?"
Tô Mộ võ nhẹ đầu nàng: "Là Tạ bá phụ phát hiện có vấn đề, sau đó mới gửi thư về kinh thành nên ta mới biết. Sau này nhất định đừng tùy hứng như vậy nữa, được không?”
Tô Mộc tiếp tục nói: "Nếu mọi chuyện đã khá ổn rồi, Ngưng Nguyệt, muội đi theo ta đến khách sạn nhé. A Hồi tỷ tỷ của muội cũng đã đến rồi."
Khi nghe Tô Mộc muốn rời đi và ở trong khách sạn, Trương đại nhân ngay lập tức mời ở lại, nói: "Đại nhân, dù nhà của hạ quan thô sơ, nhưng so với khách sạn thì vẫn tốt hơn nhiều. Nếu đại nhân không để bụng, thì chi bằng ở lại nhà dưới của hạ quan thế nào?"
Tô Mộc ngay lập tức từ chối: "Trương đại nhân, khách sạn rất tốt, hơn nữa bọn ta ở đó trong không lâu. Đến lúc đó, không phải sẽ làm phiền lòng người sao, còn phải thu xếp đồ đạc cho bọn ta nữa, phải không?"
Trương đại nhân còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp nói: "Trương đại nhân, ngươi hãy yên tâm, bọn ta không có việc gì sẽ không đến làm tìm ngươi. Vì vậy, ngươi rất an toàn, yên tâm đi."
Sau khi nói xong, Tô Mộc và Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi Trương phủ.
Thực ra Tô Ngưng Nguyệt đến đây lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa thực sự đi dạo xung quanh nơi này, đường phố có vẻ rất thú vị, ở đây có những người ngoại quốc, còn có đủ loại hàng hóa, đủ loại hàng rong.
Tô Mộc nhìn thấy nàng tò mò, sau đó giải thích: "Những thứ này là chợ phiên, muội đừng thấy chỗ này nghèo nàn, nhưng nơi này có những bộ da lông rất quý giá, có những thảo dược quý hiếm, nên thường xuyên có những con buôn đến đây để kiếm đồ về bán, sau đó mang về những nơi phát triển như kinh thành cũng như Vân Nam, như vậy thì có thể bán với giá cao."
Tô Ngưng Nguyệt hiểu rằng, mua vào giá rẻ, bán ra giá đắt, thực tế trên đường cũng sẽ gặp không ít thổ phỉ, đến lúc đó tổn thất có thể là rất nghiêm trọng. So với với việc đi biển cùng với Hải thúc cũng không khác mấy.
Tô Ngưng Nguyệt đi theo Tô Mộc vào khách điếm, Tạ Hồi ngay lập tức bước ra, ôm chặt Tô Ngưng Nguyệt, sau đó vừa sờ vừa hỏi: "Đám người kia có làm hại ngươi không?"
"A Hồi tỷ tỷ, họ không dám làm hại ta đâu. Dù sao, thì ta cũng là tiểu thư đến từ kinh thành, nếu họ làm hại ta, họ cũng sẽ không sống nổi đâu. Ta không sao cả, tỷ không cần lo lắng nữa."
Nghe đến đây, Tạ Hồi mới cảm thấy yên tâm, nhưng sau đó lại nghiêm túc nói: "Nha đầu này, ý kiến cũng nhiều quá, may mà lần này không có chuyện gì xảy ra. Nếu có chuyện gì xảy ra, muội xem mẫu thân của muội, ca ca của muội phải làm sao?"
Tô Ngưng Nguyệt biết rằng, bản thân đi biển nhiều năm mà không có tin tức, mặc dù họ không nói gì, nhưng ít nhiều vẫn để tâm trong lòng. Trong lòng cũng có một chút sợ hãi, sợ rằng nếu mình thật sự chết trên biển thì sao? Tô Ngưng Nguyệt chỉ có thể làm nũng, sau đó nói: 'Ây da, Ngưng Nguyệt xin lỗi tỷ tỷ, muội biết sai rồi, lần sau muội sẽ không như vậy nữa. A Hồi tỷ tỷ, tỷ đừng giận nữa mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận