Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 511: Hài Lòng (3)

Chương 511: Hài Lòng (3)Chương 511: Hài Lòng (3)
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt ôm Lý Tích Tuyết ôm một hồi lâu cũng không nỡ lòng buông tay. Tô Ngưng Nguyệt và đại ca Tô Mộc cùng với mẫu thân Diêu Xuân của bọn họ đều có hơi không nhìn nổi, vội vàng ngăn trở hành vi muốn tiếp tục ôm Lý Tích Tuyết của tiểu đệ Tô Thần.
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt đỏ mặt nhìn mẫu thân, còn có ca ca và tỷ tỷ của mình, cười ngượng ngùng, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lý Tích Tuyết và ngồi lên ghế. Bởi vì cái ghế quá cao, Lý Tích Tuyết nho bé không thể bò lên được. Sau đó tiểu đệ Tô Thân của Tô Ngưng Nguyệt vừa bế Lý Tích Tuyết đặt lên ghế vừa dời cái ghế của mình lại gần, ngồi xuống bên cạnh Lý Tích Tuyết.
Tô Ngưng Nguyệt và đại ca Tô Mộc cùng với mẫu thân Tô Ngưng Nguyệt nhìn tiểu đệ Tô Thần như vậy liên bật cười thật lâu không dừng được.
Tô lão gia tử mới vừa bước vào nhà họ Tô liền nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng cười. Ông ấy tiến vào sảnh cười hớn hở hỏi: "Chuyện gì vậy, sao lại vui như thế. Ta vừa đi vào sân liền nghe thấy tiếng cười của các con." Tô Ngưng Nguyệt cười đến tít cả mắt nói với Tô lão gia tử: 'Cháu trai nhỏ của người ôm con gái người ta không chịu buông tay, còn định bắt cóc người ta nữa, vừa rồi đã dụ dỗ người ta một hồi lâu đó."
Tô lão gia tử nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong liền nhìn về phía tiểu đệ Tô Thần của nàng, chỉ thấy tiểu đệ Tô Thần của nàng giờ phút này đang nắm tay Lý Tích Tuyết, vừa cho Lý Tích Tuyết ăn bánh ngọt, vừa nói chuyện với Lý Tích Tuyết, lại nhìn tiểu cô nương kia Lý Tích Tuyết giống như là một con búp bê sứ xinh đẹp. Lông mi dày dặn, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, làn da trắng như tuyết, cái miệng anh đào nhỏ nhắn vừa nhai vừa cười nói với tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt. Đối với tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, Tô lão gia tử cực kỳ hài lòng. Ông ấy vuốt chòm râu của mình cười nói: "Vẫn là cháu trai nhỏ của ta tỉnh mắt, tiểu cô nương xinh xắn như thế này cũng bị nó lừa được."
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô lão gia tử nói như vậy liền đỏ mặt nhìn về phía Tô lão gia tử mỉm cười. Mẫu thân Diêu Xuân của Tô Ngưng Nguyệt nhìn người một nhà đang ở đây vui vẻ hòa thuận trò chuyện, liền xoay người dặn dò nha hoàn vào bếp mang thức ăn đến đây. Lúc này, đại ca Lý Thần Dật của Lý Tích Tuyết cũng đến, nhìn thấy trong sảnh người một nhà Tô Ngưng Nguyệt đang ngôi ở đó cười cười nói nói, không khỏi nhớ tới đến gia đình mình.
Lý Tích Tuyết thấy đại ca Lý Thần Dật của mình ở trong sân liên bước trên đôi chân nhỏ nhắn chạy thình thịch vê phía Lý Thần Dật đang đứng trong sân. Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Lý Tích Tuyết nhảy xuống khỏi cái ghế đi về sân liền theo sau Lý Tích Tuyết đi ra ngoài sân. Lý Thần Dật nhìn thấy muội muội Lý Tích Tuyết bé nhỏ tròn trịa chạy về phía mình. Dáng vẻ của Lý Tích Tuyết rất là đáng yêu, Lý Thần Dật liền đi về phía muội muội Lý Tích Tuyết của mình.
"Ca cal" Lý Tích Tuyết dùng giọng nói non nớt mềm mại gọi đại ca Lý Thần Dật của mình. Lý Thần Dật cảm thấy trái tim mình giống như bị hòa tan, cậu ấy ôm cơ thể nho nhỏ mềm mại của Lý Tích Tuyết. Lý Thần Dật tràn đầy tự trách trong lòng, cảm thấy nếu như mình thành thạo một nghề nào đó thì sẽ không để muội muội Lý Tích Tuyết chịu đựng được nhiều khổ sở như vậy.
Lý Thần Dật nhìn muội muội Lý Tích Tuyết của mình với ánh mắt cưng chiều, nói: "Ngưng Nhi, muội ở đây cảm thấy thế nào?" Lý Tích Tuyết nằm nhoài lên vai đại ca Lý Thần Dật của nàng ngoan ngoãn nói: "Ca ca, muội thích nơi này lắm, giống như ở nhà vậy. Ca ca, lúc nào chúng ta mới có thể trở về nhà của mình? Muội nhớ nương, nhớ phụ thân, nhớ ngoại tổ phụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận