Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 970: Cái Chết Của Carl (2)

Chương 970: Cái Chết Của Carl (2)Chương 970: Cái Chết Của Carl (2)
"Ta nói, ta nói...' Carl có hơi sợ hãi, người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
Thiên Vũ Hàn không nói gì mà chỉ đợi cho Carl lên tiếng.
"Ta và Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn không phải là người của thời không này, chúng ta tới từ một thế giới khác ở bên ngoài, vì thế bọn ta mới hiểu rõ về nhau, hơn nữa còn nhanh chóng kết bạn với nhau. Văn hóa ở đó của bọn ta và nơi này hoàn toàn khác nhau, vì thế nhiều lúc Tô Ngưng Nguyệt sẽ luôn nói với ngươi một số ý kiến bất đồng có đúng không." Carl vội nói, vì sợ rằng quá muộn thì Thiên Vũ Hàn sẽ ra tay.
"Một không gian khác?" Thiên Vũ Hàn có chút nghi hoặc, chuyện như thế này thật sự là quá khó tin.
"Đúng, chính là ở ngoài thời không này còn có một không gian khác, không, phải nói là ngoài nơi này ra còn có rất nhiều không gian khác, không chỉ có hai cái." Carl cũng nhanh chóng trả lời câu hỏi của Thiên Vũ Hàn.
"Vậy ý của ngươi là, Tô Ngưng Nguyệt trước đây đã chết rồi, người bây giờ là thân thể của Tô Ngưng Nguyệt, và một linh hồn không biết tên đến từ thế giới bên ngoài sao?" Giọng điệu của Thiên Vũ Hàn có chút lạnh lùng, chuyện như thế này thật sự là khiến hắn quá kinh ngạc.
Carl cũng có hơi ngạc nhiên, người đàn ông này sao lại đáng sợ như vậy, nhanh như vậy đã biết tỉnh hoa của xuyên không rồi, huống hồ chỉ suy đoán dựa vào vài câu đôi lời của hắn ta, thế mà lại suy đoán chính xác được như vậy.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Carl, Thiên Vũ Hàn biết rằng những gì mình nói là đúng.
Chẳng trách mà hành động và suy nghĩ của Tô Ngưng Nguyệt lại có chút khá là mới mẻ, hóa ra vấn đề nằm ở đây. Vậy thì bí mật này là vô cùng quan trọng, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị người khác xem như yêu quái, Tô Ngưng Nguyệt sẽ không có kết cục tốt đẹp, chuyện này nhất định không thể để lộ ra ngoài.
Nghĩ tới đây, nhìn Carl đang nằm bò trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sát ý, vậy thì người biết chuyện này không thể giữ lại được, đặc biệt là kẻ ba phải như Carl, nếu không thì không biết còn xảy ra bao nhiêu tai họa nữa.
Ánh trăng tỏa ra một màu xám bạc phủ lên mặt đất, lạnh lẽo hoang vắng, trông vô cùng đáng sợ.
Chất lỏng không biết rõ trên mặt đất dưới sự chiếu rọi của ánh trăng trở thành màu đen, nhìn theo dòng chảy của chất lỏng thì thấy mép cửa có vệt màu đỏ, mang theo cảm giác kỳ lạ.
Thiên Vũ Hàn trở về hoàng cung, trước tiên là đi tắm rửa một chút, gột sạch khí lạnh trên người để tránh truyên sang cho Tô Ngưng Nguyệt, hơn nữa hôm nay bản thân cũng hơi dơ, hắn không thể chịu nổi.
Thiên Vũ Hàn tắm rửa xong, toàn thân vẫn còn bốc hơi nóng, đầu tóc bốc khói, ướt sườn sượt.
Chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt nàng, chậm rãi phác họa từng đường nét trên khuôn mặt nàng, ánh mắt mang theo chút hiếu kỳ, nàng thật sự trông sẽ như thế nào?
Trước đây nàng không nói với hắn có phải là sự hắn cũng coi nàng như quái vật không, nha đầu ngốc này không biết nàng là ánh sáng của hắn sao, sao mà vẫn không tin tưởng hắn như vậy chứ. Không biết rằng bất cứ ai nên rời xa ánh sáng đều sẽ không thể sống được hay sao?
Thôi vậy, nàng không muốn nói với hắn, thì hắn cũng sẽ không hỏi, đợi đến khi nàng chủ động nói với hắn thì sẽ nói với hắn thôi. Vậy thì hắn sẽ tạm thời giả vờ không biết.
Thiên Vũ Hàn từ từ nằm xuống bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt dường như cảm nhận được người quen thuộc đang xáp lại, liền chui vào trong lòng Thiên Vũ Hàn, tìm một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Thiên Vũ Hàn mỉm cười nhìn hành động của Tô Ngưng Nguyệt, đợi đến khi nàng tìm được vị trí, Thiên Vũ Hàn vòng tay ôm lấy em của Tô Ngưng Nguyệt, kéo nàng vào trong lòng mình, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận