Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 849: Mãn Châu Sa Hoa (2)

Chương 849: Mãn Châu Sa Hoa (2)Chương 849: Mãn Châu Sa Hoa (2)
Nếu là bình thường hắn nhìn hình ảnh nàng kiều diễm như vậy, thì đã sớm bắt đầu động tâm sinh ý, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng như thế này, hắn không còn cảm thấy loại suy nghĩ đó nữa, hắn chỉ dân dần cảm thấy đau khổ và bất lực.
Khi hắn lau khăn lên cánh tay của Dật phi, hắn nhìn thấy một vết màu xanh tím, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lãnh, ánh mắt lại rơi vào cánh tay của Dật phi, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa, lúc này mắt hắn đã đẫm lệ. Tất cả đều là đau lòng.
"Dật phi, Trẫm xin lỗi, Trẫm xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta." Thiên Vũ Hàn nắm lấy tay Dật phi, đặt lên mặt hắn và chậm rãi sám hối.
"Chờ sau khi nàng tỉnh lại, ta sẽ không bao giờ làm nàng giận nữa, từ nay về sau mọi chuyện ta sẽ nghe lời nàng, có được không?!"
"Hôm nay nhi tử của chúng ta còn đọc một bài luận, nàng có muốn nghe nó đọc không? Ta nghe phu tử nói rằng bọn chúng đều rất thông minh."
"Ta sẽ không bao giờ cãi nhau với nàng nữa, cũng sẽ không hẹp hòi hay hờn dõi nữa."
"Ta sẽ không bao giờ phớt lờ nàng nữa, cũng sẽ không cố vắng vẻ nàng."
Nàng đừng không cần ta.
Thiên Vũ Hàn đứng ở bên giường Dật phi, nắm lấy tay nàng, hắn không dám nắm chặt như vậy, nhưng cũng không để nó rơi xuống.
Thiên Vũ Hàn chậm rãi đứng dậy, lại nhìn Dật phi trên giường.
"Ta đi xem thuốc của nàng thế nào, nàng ở một mình một lát, ta sẽ quay lại ngay.' Thiên Vũ Hàn tự mình hôn lên bàn tay trắng như băng phiến của nàng rồi quay người rời đi.
Đi tới cửa cung điện, hắn bình tĩnh ra lệnh cho Tô Chí đang đứng ở cửa: "Đừng để người không liên quan tiến vào."
"Vâng."
Thiên Vũ Hàn sải bước đi và hướng về nơi ngự y đang tập trung.
Các thái y đang ở nơi đó điều phối giải dược bỗng trông thấy Thiên Vũ Hàn sải bước đến gần liên có chút kinh hãi run sợ, dẫu sao Hoàng thượng điều gì cũng có thể làm được vì vị trong lòng kia, điều này quá dọa người phải không.
"Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Các thái y đều ngừng lại công việc trong tay hành lễ với Thiên Vũ Hàn.
"Được rồi, Dật phi khi nào có thể tỉnh lại, rốt cuộc là trúng độc gì?" Thiên Vũ Hàn ngắt lời, có chút mất kiên nhẫn đối với những động tác rườm rà chậm chạp của đám thái y này.
Bởi vì thời gian quá mức gấp gáp, lúc biết tin Dật phi trúng độc xác thực vội vã không kịp tỉ mỉ tìm hiểu tình hình cụ thể lại liên tiếp bị mọi loại sự tình cắt ngang. Cuối cùng hôm nay có thời gian đến tìm hiểu tình huống lúc đó.
"Dật phi nương nương là trúng Mạn Châu Sa Hoa của Nam Lăng, người trúng loại độc này mới đầu sẽ không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, ở hai ba canh giờ sau mới bắt đầu phát tác nhưng cũng sẽ không cảm thấy thống khổ gì cả, chẳng qua lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu thối rữa, mỗi ngày đều sẽ phun ra một ngụm máu tản trên đất sẽ tạo thành một đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi diễm lệ, hơn nữa bị trúng độc thì phía sau cổ sẽ xuất hiện một đóa Mạn Châu Sa Hoa, vì vậy liền có danh xưng này." Lão thái y châm chậm giải thích.
"Nhưng mà giải dược của Mạn Châu Sa Hoa này không phải dễ tìm như vậy, luyện chế thành thứ đồ này chỉ có Sa Hoa Thảo sinh trưởng trên vách núi cao thẳng đứng mà duy nhất Nam Lăng Quốc mới có, nguyên nhân là nó chỉ có thể sinh trưởng trên núi cao chót vót lạnh giá mà những quốc gia khác đều không đáp ứng được điều kiện này."
"Mặc dù chúng thần không có điều phối ra giải dược Mạn Châu Sa Hoa nhưng độc của Dật phi nương nương đã được áp chế xuống, Dật phi nương nương sẽ không có vấn đề gì trong vòng mười lăm ngày, nhưng nếu như là." Nói tới chỗ này thái y có chút không mở lời được, mà lúc này Thiên Vũ Hàn cũng ngăn không được lệ khí khắp người, còn có sát ý ùn ùn kéo đến trực tiếp dọa lão thái y đổ mồ hôi lạnh, thân thể đều có chút run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận