Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 662: Vạch Trần (2)

Chương 662: Vạch Trần (2)Chương 662: Vạch Trần (2)
Dáng vẻ do dự của nữ tử kia chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ của quần chúng ăn dưa, có người trực tiếp bật cười: "Tô tiểu thư, màn kịch ngày hôm nay là do ngươi đặc biệt mời người đến diễn cho chúng ta xem có phải hay không? Thật sự rất thú vị, kỳ thật trong số chúng ta không ai nghi ngờ đồ của ngươi, cũng giống như vị phu nhân kia có nói đấy, đồ đắt thì đương nhiên là có lý do của nó, ta cũng đã từng dùng đồ của các ngươi, lần này mới quay lại mua tiếp đấy."
"Có điều ta nói, đắt cũng có cái lý của nó, trước đây ta mua đồ ở tiệm khác, mới ban đầu dùng cũng khá ổn, thế nhưng dùng lâu rồi liền cảm thấy dường như da dẻ càng ngày càng kém. Thế nhưng đồ ở tiệm này của các ngươi không như thế, dùng lâu dài ngược lại còn dưỡng ẩm làm dịu da”"
"Ta thật sự rất thích, tỷ muội của ta thấy ta dùng tốt cũng thi nhau kéo ta đến mua, ban nấy ta cũng có nói, sau này những thứ dùng trên mặt ta đều sẽ mua ở chỗ này."
Trương Ngưng Nguyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ tử kia, lại nói với vị phu nhân vừa lên tiếng giúp nàng: "Vương phu nhân, đa ta người lên tiếng giúp ta. Kỳ thật chuyện hôm nay là như thế nào trong lòng mọi người đều biết, ta cũng không nói ra nữa, ta không sợ người khác có nghi vấn gì với sản phẩm của chúng ta, thế nhưng, chúng ta tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu mình. Mọi người đều biết người làm ăn sợ điều gì nhất, thế nên chuyện hôm nay, ta không biết là kiệt tác của vị nào, thế nhưng ta muốn biết, cạnh tranh thì được, nhưng ngươi có thể quang minh chính đại mà đến, sử dụng thủ đoạn như vậy làm gì? Cho dù có thắng cũng chẳng phải chuyện hay ho."
Lúc Tô Ngưng Nguyệt quay người lại, hai người kia đã lẩn vào trong đám đông chuồn mất. Người chung quanh nhìn thấy hai người bọn họ đều cười.
Tô Ngưng Nguyệt nói với tiểu nha hoàn đứng bên cạnh: "Lát nữa giảm hai mươi phần trăm cho vị Vương phu nhân kia, tặng thẻ hội viên cho bà ấy." Bắc Minh đứng bên cạnh nàng sau đó cười nói: "Ta còn sợ ngươi sẽ phải chịu thiệt cơ đấy, thế nhưng thật sự không ngờ, người kia chẳng chiếm được chút tiện nghỉ nào, Tô tiểu thư quả nhiên là đi đường rừng nha."
Đi đường rừng? Tô Ngưng Nguyệt phụt cười thành tiếng, nhận được ánh mắt khó hiểu của Bắc Minh, Tô Ngưng Nguyệt giải thích: "Kỳ thật thì ta cũng không phải đi đường rừng gì đâu, nhưng thật ra ta căn bản không làm như vậy để ngăn chặn loại chuyện như ban nãy phát sinh, ban đầu ta vì đề phòng đồ trong tiệm bị người ta lấy mất, hơn nữa có người đến trả hàng cũng sẽ có dấu vết để theo, quan trọng nhất là sợ có người lợi dụng thương hiệu của chúng ta để làm việc xấu. Thế nên việc khắc số chỉ là để phòng ngừa người khác làm giả. Hôm nay vừa hay đánh bậy đánh bạ thế thôi."
"Vậy lần đánh bậy đánh bạ này cũng có chút trùng hợp nha."
"Vốn dĩ đã rất trùng hợp rồi."
Sau đó hai người liền nhìn nhau cười.
Bắc Minh cảm thấy thật ra nữ hài tử này cũng không tồi, xinh đẹp, lương thiện còn rất có năng lực, ừm, mấu chốt là bản thân rất thích.
"Đã bao giờ nghĩ đến việc mở tiệm ở nơi khác chưa, nếu như ngươi có suy nghĩ này thì ta có thể giúp ngươi."
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm, là như vây, lúc chúng ta mới bắt đầu, trước tiên phải tích lũy một ít vốn, không phải cứ mở nhiều tiệm thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Có đôi khi mở ra nhiều tiệm ngược lại sẽ lãng phí, đầu tiền, chỉ phí của tiệm, chi phí nhân công, còn có đủ loại chi phí nguyên vật liệu khác nhau. Tính tổng lại thì là một khoản tiền rất lớn, có lãi hay không lại là chuyện khác."
"Một khi đã như vậy tại sao ta không nỗ lực làm tốt chuyện trong tay, sau đó đợi đến lúc ta có đủ vốn rồi lại mở thêm một cửa tiệm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận