Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 996: Thành Công (1)

Chương 996: Thành Công (1)Chương 996: Thành Công (1)
"Tử Tuyền hiểu." Tử Tuyền vẫn quỳ ở dưới đất không đứng dựng, lập tức trả lời.
"Lần này tạm thời tha cho ngươi, lát nữa ngươi tới chỗ của Nhu Cơ một lát để hắn dạy ngươi một số thứ. Ngươi ra ngoài đi." Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
"Vâng." Tử Tuyên thông minh không hỏi vì sao, đây là điều không được phép, nàng ta cũng không dám.
Bóng tối lại bao trùm trong căn phòng, người kia từ đầu đến cuối đều ẩn mình trong bóng tối, đến cả việc hắn ra là nam hay nữ cũng không ai biết.
"Hahahaha...' Trong phòng phát ra một tràng cười khá đáng sợ, có chút kỳ dị.
"Thiên Vũ Hàn, lần này xem ngươi còn có thể chịu đựng được sự phản bội của đệ đệ ngươi không, vậy thì lần tiếp theo nữa chính là nữ nhân mà ngươi yêu cũng sẽ rời xa ngươi, cuối cùng bên cạnh ngươi đến cả một người để nói chuyện cũng không có, như vậy với mà sự trừng phạt lớn nhất dành cho ngươi... haha...' Tiếng lẩm bẩm vang lên, mang theo cả sự kỳ dị.
Trong cung Trường Lạc.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt từ chỗ của Thiên Vũ Hàn trở về, nàng liên vê phòng của mình, một mình ở trong phòng, còn để Mao Mao ở bên ngoài trông chừng cho nàng, lúc nào có người tới thì phải gọi nàng.
Tô Ngưng Nguyệt hít một hơi rồi vào trong không gian.
Không gian ở đây không có gì thay đổi so với lúc trước nàng rời đi, chỉ có điều là trái cây bây giờ đã chín cả rồi, chỉ là thời gian đã dừng lại nên vẫn giữ nguyên không bị chín quá.
Có điều bây giờ Tô Ngưng Nguyệt đã không có thời gian để quan sát những thay đổi này nữa mà trực tiếp cuốn lấy bảo tháp cao sừng sững kia, đây mới là ưu tiên hàng đầu. Hít một hơi thật sâu, Tô Ngưng Nguyệt đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn tối tăm như lúc trước, có điều sau khi vào nơi này rất nhiều lần, đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt đã có thể nhìn xa hơn trước một chút, nhưng như vậy thì căn bản là không đủ khi ở trong một không gian rộng lớn như thế này.
Lần này Tô Ngưng Nguyệt không đứng tại chỗ mà bắt đầu di chuyển về phía trước, trước đây nàng đều đứng ở chỗ ban đầu kia, vậy thì lân này thử chủ động xem sao, cũng không thể vĩnh viễn bị động như thế được.
Tiếng xào xạc vang lên, có điều lần này Tô Ngưng Nguyệt không dừng bước mà vẫn tiến về phía trước, nhưng thân thể vẫn luôn luôn cảnh giác, không hề thả lỏng.
Nhưng lần này không còn tiếng xào xạc nữa, căn phòng lại một lần nữa trở lại vẻ tĩnh lặng, lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới bình tĩnh lại và tiếp tục tiến về phía trước, có điều lần này không biết tại sao lại may mắn như vậy, trực tiếp tìm thấy lối ra dẫn lên tầng trên.
Tô Ngưng Nguyệt cẩn thận đi lên cầu thang, bây giờ nàng không dám thả lòng, bởi vì không ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng lần này có hơi bất ngờ, không có chuyện gì xảy ra cả, vẫn là con đường thẳng tắp dẫn lên tầng 3, Tô Ngưng Nguyệt có hơi ngờ vực, không phải chứ, sao có thể đơn giản như vậy, có lẽ là vẫn còn có cái gì đó vẫn chưa xuất hiện.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này mồ hôi mồ kê đầm đìa, lúc này căng hết người ra thật sự là quá mệt, không dám sải bước lớn về phía trước, mà vẫn bước từng bước nhỏ tiến vê phía trước, như thế này thì càng mệt mỏi, nhưng Tô Ngưng Nguyệt không thể không làm vậy, không ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện như thế nào, việc này vẫn chưa thể biết được.
Nhưng đến khi Tô Ngưng Nguyệt bước tới lối vào của tầng 3 thì y phục của Tô Ngưng Nguyệt đã ướt đẫm mồ hôi, không có chỗ nào khô ráo, đầu của Tô Ngưng Nguyệt lúc này hơi đau, nhoáng một cái, Tô Ngưng Nguyệt xuất hiện trên bãi cỏ ở bên ngoài. Tô Ngưng Nguyệt khẽ thở dài, nằm im trên giường như bị tê liệt, không hề động đậy, chỉ nằm im như vậy không muốn di chuyển, thật sự là không còn chút sức lực nào nữa.
Nhìn mây trắng đứng yên bất động trong không gian, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nhưng sau đó lại biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận