Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 944: Hung Thủ (1)

Chương 944: Hung Thủ (1)Chương 944: Hung Thủ (1)
Thiên Vũ Hàn ẩn mình trong bóng tối rất đáng sợ, giống như một thanh kiếm sắc bén muốn giết người thấy máu vậy, không thấy máu thì không buông xuôi.
"Hoàng thượng, Thần Vương ở bên ngoài cầu kiến." Giọng của Vương công công ở bên ngoài vọng vào.
Đúng lúc Thiên Vũ Hàn cũng đang muốn tìm hắn ta, không ngờ bây giờ hắn ta lại vác xác tới trước.
"Để hắn vào." Nói với giọng điệu không chút cảm xúc, nhưng bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tiếng bước chân truyền đến, Thiên Vũ Hàn mặt không biểu cảm, chỉ ngồi như vậy, bình tĩnh nhìn người đàn ông kia xuất hiện.
Lúc Thiên Vũ Trạch bước vào liền cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường, nhưng mà có thể bình thường mới lạ đấy, hôm nay hắn ta đến tìm hắn chính là vì chuyện đó.
"Thần đệ bái kiến hoàng thượng." Thiên Vũ Trạch quỳ mọp xuống chứ không hành lễ, thái độ nhận lỗi bây giờ là được rồi, lát nữa có lẽ có thể hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút.
Thiên Vũ Hàn không gọi hắn ta đứng dậy ngay lập tức, cứ ở đó nhìn hắn ta quỳ, hắn biết đây không là lỗi của hắn ta, nhưng hắn chính là muốn trừng phạt hắn ta một chút.
Đợi rất lâu, Thiên Vũ Hàn mới gọi Thiên Vũ Trạch đứng dậy, nhưng Thiên Vũ Trạch không đứng lên mà vẫn quỳ ở đó.
"Ngươi đứng dậy đi, chuyện này có lẽ là ngươi nên biết, không liên quan đến ngươi, không cần phải làm vậy." Giọng điệu của Thiên Vũ Hàn vẫn hờ hững như vậy, không nghe ra có chút cảm xúc nào. Thiên Vũ Trạch vẫn không đứng lên, Thiên Vũ Hàn cũng mặc kệ hắn ta, không miễn cưỡng yêu cần hắn ta phải đứng lên nữa, trong phòng một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Hoàng huynh, ta biết chuyện lần này là lỗi của mẫu phi, nhưng đây có lẽ cũng chỉ là hành động vô ý của người mà thôi, lòng dạ người không xấu, xin hoàng huynh tha cho người lần này."
Vốn dĩ Thiên Vũ Hàn vẫn còn có chút bình tĩnh, nhưng sau khi Thiên Vũ Trạch nói xong câu này thì khí lạnh trên người không thể kìm nén được nữa, toàn bộ đều hướng về phía Thiên Vũ Trạch.
"Vậy ngươi có biết loại thuốc đó là thuốc gì hay không? Hả?" Thiên Vũ Hàn nói.
"Thần biết, chẳng phải là hoàng tẩu hít vào quá nhiều hay sao?" Thiên Vũ Trạch nói, nhưng giọng nói thì càng lúc càng nhỏ, bởi vì sự lạnh lẽo trên người Thiên Vũ Hàn càng ngày càng nặng nề, khiến cho Thiên Vũ Trạch cũng không dám nói lớn tiếng.
"Đấy là vì ta tới kịp lúc, nếu như ta không tới kịp, thì..." Chữ cuối cùng kia Thiên Vũ Hàn nói không nên lời, hễ cứ nghĩ tới Tô Ngưng Nguyệt xảy ra chuyện gì, hắn là không khống chế được dục vọng muốn giết người của chính mình.
"Ta nói cho ngươi biết, lần này có thế nào cũng phải để cho bà ấy một bài học." Giọng nói cực kỳ u ám của Thiên Vũ Hàn vang lên.
"Hoàng huynh, đệ biết đó là lỗi của người, nhưng hoàng huynh không thể nể mặt ta mà phạt nhẹ một chút được sao?" Thiên Vũ Trạch biết là lân này Thiên Vũ Hàn thật sự tức giận, nếu không cũng sẽ không mất kiểm soát như thế này.
"Ngươi muốn ta xử tội bà ấy nhẹ một chút, nhưng lúc bà ta tính kế hoàng hậu thì có suy nghĩ là phải xử lý nhẹ nhàng một chút không? Hả?" Thiên Vũ Hàn tức giận nói.
"Nhưng mà hoàng huynh đó là mẫu thân của ta, ta không thể trơ mắt ra nhìn người đi vào chỗ chết mà không làm gì cả được. Hoàng huynh người nể tình ta lưu lạc khắp nơi bên ngoài, còn nữa ở trước mặt phụ hoàng huynh từng nói là sẽ không làm hại đến tính mạng của mẫu phi rồi mà." Thiên Vũ Trạch vội vàng đáp.
Thiên Vũ Hàn trâm mặc một lát, nhìn đệ đệ đang quỳ ở bên dưới, và cả sự van xin trong ánh mắt của hắn ta, nghĩ tới những việc trước đây Thiên Vũ Trạch từng làm vì hắn liền ra sức kìm nén cảm xúc thú tính ở trong lòng.
Không khí trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận