Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 561: Áp Đặt Đạo Đức (2)

Chương 561: Áp Đặt Đạo Đức (2)Chương 561: Áp Đặt Đạo Đức (2)
Trong mắt Lý Thần Dật hiện lên sự chán ghét, lạnh lùng nói: "Bà cứ thử xem, để xem ta có đánh bà hay không."
Văn thị tiện thể lớn tiếng gào lên: "Đánh người rồi đánh người rồi."
Khiến cho học sinh trong phòng học đều hé cửa nhìn ra ngoài, phu tử vừa thấy các học sinh đều nhìn trộm ra ngoài liền vội vàng quay lại phòng học và cản những học sinh kia lại, Lý Thân Dật thì không suy nghĩ đến những chuyện này.
Cậu ấy cầm gậy đánh cho Văn thị một cái, Văn thị đau quá rú lên, Tô Liệt ở bên cạnh nhìn thấy mẫu thân của mình bị đánh, hắn ta chạy tới giúp, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Lý Thần Dật thì kinh sợ, trốn ở một góc mà run lẩy bẩy, Văn thị bị đánh đau, sợ đến mức vội vàng lùi vê phía cổng học viện.
Tô Thần ngăn Lý Thần Dật đang định cho Văn thị một gậy, Tô Thần nói: "Thần Dật ca ca, bỏ đi, đuổi bà ta đi là được rồi."
Lý Thần Dật nhìn Văn thị bỏ chạy, nói: 'Lần này bỏ qua cho bà, lần sau mà còn tới nữa ta sẽ đánh gãy chân bà."
Văn thị vội vã đi ra khỏi thư viện.
Vừa ra đến cổng thư viện thì nhìn thấy tiệm đồ ăn vặt Tô Ký ở đối diện làm ăn rất tốt, Văn thị đố ky nói: "Dựa vào đâu mà lão nương phải như thế này, mà bọn họ lại thoải mái như thế kia."
Nói rồi liền đi tới tiệm đồ ăn vặt, hoàn toàn quên mất thương tích vừa bị đánh kia, trong thư viện, Tô Thần nói với Tô Liệt: 'Mau vào học đi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ về nhà mách mẹ."
Tiệm đồ ăn vặt Tô Ký.
Lão gia tử Tô gia đang mỉm cười thu tiền bán kẹo hồ lồ, hoàn toàn không chú ý tới Văn thị đang đi tới, Văn thị vừa tới tiệm đồ ăn vặt Tô Ký đã lao về phía lão gia tử Tô gia mà gào khóc: “Phụ thân, người thương xót cho chúng con đi."
Những vị khách vốn dĩ dang mua kẹo hồ lô đều dừng động tác trong tay lại, tò mò nhìn Văn thị.
Văn thị nhìn dáng vẻ của mọi người liền biết như thế là khá thành công rồi, lão gia tử Tô gia nhìn Văn thị lạnh lùng nói: "Con đàn bà độc ác này đến đây làm gì hả!" Từ trong lời nói của lão gia tử Tô gia mọi người có thể thấy được là Văn thị này không chỉ một lần như thế này, thế nên mọi người đều thích thú đứng nhìn, dù sao thời cổ đại này cũng chẳng có hạng mục trò chơi giải trí gì.
Văn thị giả vờ lau nước mắt, gào khóc nói: "Phụ thân, người không thể một mình kiếm tiền hưởng phúc ở đây mà không nhòm ngó gì đến con trai và cháu trai của người được, chúng con vẫn còn phải ở nhà ăn cám nuốt rau rừng kia kìa."
Trong đám đông có người nói một câu: "Nhà người đều là con cháu hiếu thuận với ông bà, sao nhà các người lại ngược lại vậy.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, da mặt của Văn thị dày đến mức căn bản không để ý đến thái độ của mọi người, tiếp tục gào khóc: "Phụ thân, người cho chúng con một con đường sống đi."
Lão gia tử Tô gia trải qua cuộc cãi lộn ngày hôm qua, hôm nay đã bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy lạnh lùng nói với Văn thị: "Ngươi muốn cái gì?"
Văn thị căn bản không nghe ra được sự lạnh lùng trong giọng điệu của lão gia tử Tô gia, tưởng là lão gia tử Tô gia chịu buông xuôi, liền quan sát đánh giá cửa tiệm này và nói: "Phụ thân, con dâu cũng không màng gì đến tiền của người, người cho nhà con cả là nhà con cửa tiệm này là được rồi."
Lão gia tử Tô gia cùng với mọi người nghe thấy nửa câu trước còn thấy ổn, lúc nói nửa câu sau, mọi người liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Văn thị, lão gia tử Tô gia cũng bị sốc.
Lão gia tử Tô gia nói: "Khẩu khí này của ngươi cũng không nhỏ, cửa tiệm này là của Nguyệt nha đầu mà ngươi cũng muốn sao." Nghe thấy vậy Văn thị liền ngồi bệt xuống đất mà gào khóc: "Đúng thật là, làm phụ thân mà ở đây kiếm tiền ăn ngon, là lại muốn cả nhà con trai phải chết đói, thương thay cho con trai của ta, ngày nào cũng chỉ có thể nhìn người khác có đồ ăn ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận