Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 296: Bí Mật Của Huyết Sâm (1)

Chương 296: Bí Mật Của Huyết Sâm (1)Chương 296: Bí Mật Của Huyết Sâm (1)
"Được rồi, ngươi ăn thử một ít cho ta xem đi." Nàng tưởng Điềm Điêm và Mật Mật đang đùa mình nên mới nói như vậy.
Nhưng nàng không ngờ rằng sau khi nghe những gì mình nói, bọn chúng liền cúi xuống và hút bùn cát vào miệng.
Sau khi ăn xong, chúng liếm môi.
"Thật sự rất ngon." Điềm Điềm không nhịn được nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Mật Mật gật đầu khi nghe Điềm Điềm nói.
"Đúng vậy, tiểu chủ nhân, nó thật sự rất ngon. Bọn ta chưa bao giờ ăn món đất nào ngon như vậy." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì biết Điềm Điềm cùng Mật Mật không nói đùa.
"Đất này thật sự ngon như vậy sao?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
"Tiểu chủ nhân, nếu không tin, người có thể nếm thử một chút." Mật Mật nhìn Tô Ngưng Nguyệt cười nói.
Tô Ngưng Nguyệt cong môi: "Ta không muốn ăn, ta muốn ăn thịt và ăn các ngươi."
Nghe được lời Tô Ngưng Nguyệt nói, bọn chúng liên đưa mắt nhìn vê phía nàng.
"Bọn ta không tin tiểu chủ nhân sẽ ăn thịt bọn ta." Bọn chúng đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: "Hai tên nhóc các ngươi lại không tin ta. Này, ta không lừa các ngươi đâu."
"Khi bọn ta thừa nhận người là chủ nhân của bọn ta, đương nhiên bọn ta biết tính cách của người rất tốt và người sẽ không bao giờ tùy tiện giết người." Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt gật đầu khi nghe những gì Mật Mật nói.
"Nhân tiện, tại sao các ngươi lại hiểu ý nhau như vậy? Lời nói của hai ngươi cũng rất nhất quán với nhau?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Điềm Điềm và Mật Mật.
"Bởi vì bọn ta vốn là từ một huyết sâm chia tách ra làm hai." Điềm Điềm và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt: "Thì ra là như vậy, nhưng làm sao các ngươi lại từ một chia thành hai, mà vẫn có thể sống sót?" Tô Ngưng Nguyệt không thể tin được, liền hỏi Điềm Điềm và Mật Mật.
Điềm Điềm và Mật Mật cúi đầu thất vọng khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy bộ dạng bọn chúng như vậy, vội vàng đi tới.
"Ta không phải cố ý hỏi vấn đề này, coi như ta chưa hỏi gì đi, các ngươi nhanh ăn đất đi, để ta lấy một ít đất cho các ngươi ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Tô Ngưng Nguyệt không hiểu tại sao khi nàng nhắc tới chuyện này, bọn chúng lại tỏ ra hơi buồn bực.
Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt cũng tò mò, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Điềm Điềm và Mật Mật như vậy, nàng quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.
Tô Ngưng Nguyệt gói một ít đất mà bọn chúng thích ăn, sau đó tiếp tục cùng bọn chúng lên núi chơi.
Cứ như vậy, họ chơi đùa trên núi rất lâu, Tô Ngưng Nguyệt không biết tại sao mỗi lần nàng ở cùng Điềm Điềm và Mật Mật, nàng đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
"Được rồi, chúng ta nhanh chóng về nhà đi. Cũng muộn rồi, nếu mẹ ta thức dậy mà phát hiện ra thì sẽ không hay đâu." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Điêm Điềm và Mật Mật liên gật đầu nghe lời Tô Ngưng Nguyệt nói, cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt đưa bọn chúng trở về nhà.
Họ nằm trên giường, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy trời sắp sáng rồi.
Khi Tô Ngưng Nguyệt mở mắt lần nữa, nàng phát hiện Điềm Điềm và Mật Mật đã trở lại không gian canh tác của chúng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn túi đất tối qua mà nàng mang từ trên núi về vẫn còn nguyên vẹn trên bàn.
Lúc này, Thừa tướng vừa trở vê phủ sau khi xong việc.
Khi Thừa tướng trở về, việc đầu tiên ông làm chính là gọi quản gia đến.
"Việc điều tra thế nào rồi? Mọi chuyện đều đã điều tra rõ ràng rồi chứ?" Thừa tướng hỏi quản gia.
Quản gia nghe Thừa tướng nói, vội vàng gật đầu.
"Thưa lão gia, sự việc đã được điều tra rõ ràng rồi."
Khi quản gia kể với Thừa tướng tất cả những gì ông ta đã điều tra, Thừa tướng hài lòng gật đầu.
"Về việc này, ngươi cảm thấy thế nào?" Thừa tướng nhìn về phía quản gia và hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận