Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 972: Người Thần Bí. (1)

Chương 972: Người Thần Bí. (1)Chương 972: Người Thần Bí. (1)
"Âm" một tiếng, cửa phòng bị một người dính đầy máu đạp ra, khiến cho Thái Hậu đang cười ở trong phòng giật mình, sau đó thân hình cao lớn của Nguy Nguyên xuất hiện trước cửa.
Trước đó Thái Hậu còn có chút sợ sệt, nhưng nhìn thấy Nguy Nguyên thì lập tức hét lớn với Nguy Nguyên: "Cẩu nô tài nhà ngươi, lại dám mưu sát ta, thật là to gan lớn mật."
Nguy Nguyên không đáp lại bà ta, chỉ từng bước từng bước tiến gần về phía Thái Hậu, tiếng bước chân của Nguy Nguyên, từng tiếng từng tiếng một đều không ngừng khuếch đại lên trong lòng Thái Hậu.
"Ngươi đừng tới đây, ngươi không muốn sống nữa sao? Dám tới hại ta, ngươi có tin là bổn cung tru di cửu tộc nhà ngươi không." Thái Hậu sợ hãi lùi vê sau, những vẫn kiêm chế sự sợ hãi ở trong lòng mình, lớn tiếng quát Nguy Nguyên.
"Thái Hậu nương nương, ta là tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng, e rằng người không có cơ hội để tru di cửu tộc nhà ta rồi." Nguy Nguyên cười lạnh nói.
Nguy Nguyên chậm rãi đi tới bên cạnh Thái Hậu, nhìn người phụ nữ mặt đầy mụn và nếp nhăn, không ngờ tâm tư của người này lại ác độc đến như vậy.
Thái Hậu nhìn Nguy Nguyên đang không ngừng tiếng gần về phía mình, khiến bà ta sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, không ngừng lùi về phía sau, muốn rút ngắn khoảng cách với Nguy Nguyên, nhưng cũng tốn công vô ích, rất nhanh đã lùi tới góc tường, không còn đường lui nữa.
Nguy Nguyên cũng không để ý tới sự trốn tránh của Thái Hậu, vẫn từng bước từng bước tiến gần, nhìn người đang run rẩy ở góc tường kia, sao có thể tưởng tượng được người này trước đây chính là Thái Hậu uy nghiêm đây mình, một người từng là nữ chủ nhân của thiên hạ này.
"Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây... Thái Hậu lẩm bẩm, từ chối sự tiếp cận của Nguy Nguyên.
Nguy Nguyên đứng từ trên cao nhìn Thái Hậu, khẽ thở dài, Thái Hậu hẳn hoi tử tế thì không làm, tại sao lại muốn làm những chuyện vô nghĩa này chứ, đến cuối cùng thì lại có kết cục như thế này?
Nguy Nguyên cúi người xuống, nhìn Thái Hậu, cất tiếng nói: "Thái Hậu, Hoàng thượng bảo thần truyền lại cho người một câu, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì đừng nói, người có hiểu không?"
"Cái gì, Thiên Vũ Hàn lại dám nói như thế sao...' Thái Hậu nghe thấy câu nói của Thiên Vũ Hàn thì có chút phẫn nộ bất bình, sự sợ hãi vừa rồi như thể là đã biến mất vậy.
"Đúng vậy, ngài ấy còn bảo ta lấy đi một thứ." Nguy Nguyên cắt ngang tiếng gào thét của Thái Hậu, âm thanh này thật sự là quá chói tai.
Nhìn cơ thể có chút yếu ớt của Thái Hậu đang run rẩy, Nguy Nguyên mang theo ý cười nói: "Không cần phải lo, hoàng thượng không bảo ta phải lấy đi tính mạng của người, ngài ấy vẫn chú trọng lời hứa tới tiên hoàng."
Thái Hậu thở phào, không phải là mạng của mình thì tốt rồi, nhưng đột nhiên cảm thấy một lực mạnh tóm lấy đầu lưỡi của mình, Thái Hậu có chút sợ hãi nhìn Nguy Nguyên.
"Uhhh, uhhh...' Thái Hậu muốn nói cái gì đó nhưng người đã bị người ta kéo ra không thể nói lên lời.
"Hoàng thượng nói, nếu như chuyện do cái lưỡi gây ra, vậy thì ngài ấy sẽ lấy cái lưỡi của người." Nguy Nguyên mang theo ý cười nói, thò tay lấy con dao trên người mình ra.
Thái Hậu nhìn thấy con dao kia thì càng giấy giụa kịch liệt hơn, miệng ú ớ không biết đang nói cái gì, nhưng rất nhanh máu phun ra, trên mặt đất có thêm một miếng thịt. Nguy Nguyên đứng lên, có chút ghét bỏ nhìn con dao trong tay mình, nghĩ một lúc rồi vứt con dao đi.
Thái Hậu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, muốn nói cái gì đó những trong miệng vẫn cứ rên rỉ, không biết đang nói cái gì, trong miệng vẫn không ngừng chảy máu.
Nguy Nguyên lại lên tiếng: Hoàng thượng còn bảo thần nói với người, sau này an phận một chút, đừng có nghĩ đến một số chuyện gì đó nữa, lần này chỉ lấy đi cái lưỡi của người, lần sau không biết sẽ lấy đi cái gì nữa đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận