Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 882: Ăn Cơm (1)

Chương 882: Ăn Cơm (1)Chương 882: Ăn Cơm (1)
Nàng bây giờ là người cao thượng nhưng cũng không có gì đáng sợ, ngược lại Dật phi càng lo sợ phát sinh chuyện bất ngờ, nàng ta vẫn còn tấm phù giúp giữ mạng nhưng thứ đó là thật hay giả thì trong lòng nàng ta tự biết rõ.
Còn về thái hậu, ngoại trừ lúc nàng và Thiên Vũ Hàn kết hôn có đến một lần thì sau này cũng không đến nữa. Thái hậu nói muốn một lòng phước phật, nếu không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy bà ta bởi vì như vậy mới có thể nghiêm túc thành tâm cầu phúc.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không muốn chạy đến đó làm khổ mình, mặc dù Thái hậu không thể hiện rõ rằng bà ta không thích nàng nhưng ánh mắt chán ghét của bà ta không thể che giấu được. Dù sao hai người bọn họ cũng không ai thích ai, nhìn nhau là chán ghét thì không ai làm phiền ai là một lựa chọn đúng đắn.
Vì Thiên Vũ Hàn đã đi rôi nên bây giờ nàng cực kỳ rảnh rỗi, không có chuyện gì làm thì chạy đi đọc sách, phơi nắng một chút. Nhàn rỗi đến mức làm nàng hoảng sợ, nếu không tìm chuyện gì làm thì rất có thể nàng sẽ chết vì nhàm chán.
Ánh nắng mặt trời sau giờ Ngọ vừa hay khá thích hợp để tắm nắng. Tô Ngưng Nguyệt nằm trên ghế trong sân hưởng thụ ánh nắng không nóng đến khát khô, cũng không quá yếu ớt đến mức không cảm nhận được sự ấm áp. Tô Ngưng Nguyệt cứ nằm như vậy tắm ánh mặt trời và làn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua.
Mùa đông ăn cơm xong rồi nằm ở trên giường nhỏ tận hưởng ánh mặt trời thật sự là một điều quá tuyệt vời, không gì có thể sánh bằng. Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại rồi nghĩ, khóe miệng cũng cong lên, hôm nay thật sự quá tốt đẹp.
Hiểu lầm giữa bọn họ được giải quyết, không có chuyện gì có thể tốt hơn chuyện này cả. Bọn họ chỉ cần không gây gổ, không chiến tranh lạnh, dù thế nào cũng đều là hạnh phúc, nghĩ đến điều này nụ cười của Tô Ngưng Nguyệt càng tươi sáng hơn nữa. Đột nhiên có âm thanh mềm mại vang lên, giống như tiếng của một đứa trẻ.
"Tỷ rất lâu rồi không đến tìm ta, ta giận rồi." Tiếng Mao Mao vang lên trong đầu Tô Ngưng Nguyệt.
Cần được dỗ dành, trong giọng nói còn có một chút xíu tủi thân và bầu không khí này chính là muốn nói rằng, mau dỗ ta, tỷ nhanh nhanh dỗ ta thì ta sẽ không tức giận nữa, thật đó.
Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ chuyện liên quan tới Thiên Vũ Hàn thì đột nhiên bị một tiếng vang lên trong đầu hại nàng hoảng sợ đến đến mức suýt chút là lăn xuống khỏi ghế rồi, vốn là còn hơi tức giận. Nhưng mà nghe được là âm thanh ấm áp mềm mại có mang chút xíu tức giận đan xen vài tia ủy khuất, trong nháy mắt liền không giận nữa.
Khoảng thời gian này thật sự có quá nhiêu chuyện xảy ra nên nàng cũng quên mất Mao Mao, chẳng trách sao nó tức giận.
Lần trước Mao Mao giúp nàng giải rượu nhưng hai người cũng chỉ nói mấy câu nói, nàng cũng chưa kịp hỏi han Mao Mao một chút mà đã xa cách đến tận bây giờ. Có thể là nó cũng sẽ nhớ nàng, dù sao từ lúc nó sinh ra đến giờ là nàng chăm sóc mà cũng chưa từng cách biệt lâu như vậy, nó tức giận là phải.
Mao Mao thấy Tô Ngưng Nguyệt không để ý đến nó nên thử mở miệng lần nữa: "Tỷ không cần ta nữa sao?"
Giọng càng ngày càng tủi thân, thậm chí còn nghe như tiếng khóc khiến Tô Ngưng Nguyệt nghe mà đau lòng.
"Sao lại nói vậy chứ, sao tỷ không nhớ ngươi chứ, đúng không nào? Chỉ là khoảng thời gian này thật sự quá bận, tỷ còn đang chuẩn bị đi tìm Mao Mao đây nè." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng mở miệng dỗ nó, nàng rất sợ nếu chậm trễ thì Mao Mao sẽ khóc lên, thật sự là đau lòng muốn chết với lại Mao Mao mà khóc thì thật sự rất hỗn loạn.
Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện với Mao Mao trong hư không, bây giờ Mao Mao chỉ có thể hoạt động trong không gian vì tích phân bây giờ không còn cao như lúc trước, không thể ngay lập tức sản xuất ra một vật sống mà chỉ có thể từ từ tích lũy dù sao thì tích phân cũng không dễ kiếm đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận