Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 928: Sinh Non (2)

Chương 928: Sinh Non (2)Chương 928: Sinh Non (2)
Lâu như vậy mới phát hiện, máu đã chảy đầy đất, hài tử không sảy mất mới là lạ.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên đi xem, bổn cung là Hoàng Hậu, cũng nên đi an ủi một chút." Tô Ngưng Nguyệt chậm rãi đứng dậy, không nói gì thêm với Tố Trinh, nhìn vê nơi xa mà nói.
Lúc bước chân vào Khôn Ninh Cung, không khí hơi trâm lắng, ánh mắt mọi người nhìn Tô Ngưng Nguyệt hơi kỳ lạ. Tô Ngưng Nguyệt cũng không thèm để ý, tiếp tục đi vào trong.
Lúc bước vào tẩm cung, đúng lúc đối diện với thái y từ bên trong đi ra, thái y thấy Tô Ngưng Nguyệt thì vội vàng hành lễ, nhưng Tô Ngưng Nguyệt ngăn lại hỏi: "Hiện tại Dật phi thế nào? Hài tử có giữ được không?"
Thái y thở dài một hơi: "Hài tử đã không còn nữa."
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, cũng không thể hiện gì, chỉ bảo thái y lui ra, sau đó bản thân tiếp tục đi vào.
Nhưng mà chưa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế từ bên trong, thỉnh thoảng còn có tiếng an ủi. Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy đứng ở chỗ này, nghe thấy đủ giọng nói.
Dật phi khóc rất thảm thiết, nhưng rốt cuộc ngươi đang khóc cho hài tử của ngươi hay là khóc cho nửa đời sau của ngươi đây? Thật đáng thương.
Nhưng mà hiện tại ngươi bi thương như vậy chắc chắn là thật, bởi vì mất đi đứa nhỏ này, cũng có nghĩa vinh hoa phú quý nửa đời còn lại của nàng ta đã bay mất, nhưng mà cũng chỉ có nàng ta nghĩ vậy thôi, cuộc đời còn dài, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy không nên tính trước tương lai.
Tương lai đầy rẫy những điều bất ngờ, tương lương chỉ là một danh từ mà thôi, nó chẳng thể đại diện cho điều gì cả.
Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục đi vào bên trong, lúc nàng bước vào, giọng nói bên trong ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía nàng, có vài người muốn hành lễ, Tô Ngưng Nguyệt không lên tiếng ngăn cản, cũng không mở miệng yêu cầu bọn họ phải hành lễ, nàng thật sự không chú trọng tôn tỉ.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm vào Dật phi, không thèm để ý ánh mắt của nàng ta, nàng chỉ nhìn như vậy mà thôi, giống như đang thưởng thức trò hề của nàng ta.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt bước vào, Dật phi lập tức ngừng khóc, hai con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, cho dù Tô Ngưng Nguyệt làm gì thì nàng ta cứ trừng mắt nhìn nàng, tựa như nàng chính là hung thủ giết hại hài tử của nàng ta vậy. Có điều, thật đáng tiếc không phải nàng.
"Dật phi, ngươi có khỏe không?”
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng thể hiện gì, nàng vẫn thản nhiên, giống như nàng không quan tâm đến, cứ như vậy cười nhìn Dật phi, một nụ cười trào phúng.
Dật phi trừng mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nàng ta chỉ đang nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt không chớp mắt mà thôi, nhưng lúc Tô Ngưng Nguyệt nói câu đó, ánh mắt nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Tô Ngưng Nguyệt cũng không thèm để ý, mặc cho nàng ta nhìn nàng như ghim đinh.
"Các ngươi lui xuống đi." Tô Ngưng Nguyệt không lại gần Dật phi, chỉ ngồi xuống cái ghế gần đó, phân phó người trong phòng.
Bọn nha hoàn trong phòng nhìn mặt nhau, không biết có nên ra ngoài hay không, cứ đứng im mãi không biết phải làm sao, bọn họ nhìn Tô Ngưng Nguyệt rồi lại nhìn Dật phi.
Dường như Tô Ngưng Nguyệt không chú ý tới ánh mắt của bọn họ, tiếp tục nhìn móng tay của mình. Chắc chắn Dật phi sẽ bảo bọn họ đi ra ngoài, vậy thì nàng cần gì phải vội? Không ngoài dự đoán, một lát sau, nàng nghe thấy Dật phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi lui ra đi."
Giọng nói nàng ta chẳng giống như người đã khóc lóc thảm thiết, chỉ có đôi mắt đỏ bừng có thể chứng minh nàng ta rất đau buồn vì sự ra đi của đứa bé.
Bọn nha hoàn bên dưới vẫn không yên tâm, đặc biệt là A Hỉ. A Hỉ hơi lo lắng nhìn Dật phi, hiện tại thân thể nương nương không thể quá buồn hay quá tức được, nàng ta không thể chịu thêm bất kỳ cảm xúc tột cùng nào nữa.
Do dự một lúc, A Hỉ mở miệng nói: "Nương nương, hay nô tỳ ở lại với người, người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận