Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 425: Tô Thân Hạnh Phúc (1)

Chương 425: Tô Thân Hạnh Phúc (1)Chương 425: Tô Thân Hạnh Phúc (1)
Tô Liệt nghe xong lời mong muốn của Liễu Ninh liền gật đầu đồng ý.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ." Tô Liệt kiên quyết nhìn Liễu Ninh nói.
Liễu Ninh nghe được Tô Liệt nói như vậy liên gật đầu đồng ý.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, con mau ra ngoài ăn cơm đi." Liễu Ninh nói với Tô Liệt.
Cứ như vậy, Tô Liệt và Liễu Ninh rời khỏi phòng Tô Liệt.
Lúc này, Diêu Xuân và những người khác đã dùng bữa xong.
Tô Thần lúc này đã ăn xong, mỉm cười nhìn Diêu Xuân.
"Mẹ, mẹ biết không? Hôm nay con đi học, bạn cùng lớp và các bạn con đều rất tốt với con, họ cho con rất nhiều thứ." Lúc này Tô Thần vui vẻ nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nhìn Tô Thần sau khi nghe những gì Tô Thần nói.
"Thật sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Diêu Xuân vui vẻ hỏi Tô Thần.
Tô Thần nghe được Diêu Xuân nói vậy, liên kể cho Diêu Xuân nghe về chuyện hôm nay ở trường học.
Diêu Xuân bối rối nhìn Tô Thần sau khi nghe những gì Tô Thần nói.
"Tại sao họ lại đối tốt với con như vậy?"
Tô Thần xua tay.
"Mẹ à, con cũng không biết." Lúc này, nhìn thấy Tô Thần như vậy, Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, nhưng nàng lại không nói gì.
Lúc này Tô Thần nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt.
"Chị, sao hôm nay chị không nói gì nhỉ?" Tô Thần thầm nghĩ. "Chị, chị có biết khi em đi, học họ đối xử tốt với em lắm không?" Tô Thần đột nhiên hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Thần, nàng khẽ mỉm cười.
"Không ai nói cho chị biết hết, đó chỉ là cảm giác của em thôi." Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Thần nói như vậy thì lắc đầu.
"Gần đây chị có vài việc phải xử lý, chị đi trước đây." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng rời đi, Tô Thần sững sờ trong chốc lát khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy, nhưng cậu cuối cùng cũng vẫn hiểu thêm được gì.
"Chị mình có chuyện gì vậy?" Tô Thần vẫn còn thắc mắc.
Lúc này, khi Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy, bà ấy biết rằng Tô Ngưng Nguyệt chắc hẳn đã biết điều gì đó.
Nhưng bà thấy Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, Diêu Thuần cũng thôi không hỏi nữa.
Khi Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng, nàng nhìn thấy Điềm Điềm và Mật Mật vẫn đang ngủ, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này không dấu được tiếng thở dài.
Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt đi tới không gian trang trại.
"Cuối cùng cô cũng tới rồi!" Hệ thống máy móc của trang trại nơi đó nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ninh Nguyệt nghe được hệ thống nói xong, cười ngượng ngùng.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
"Xin hỏi, nàng có muốn ăn gì đó không? Nhìn này, đợt thu hoạch vừa rồi quả là bội thu." Lúc này, hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng chạy về phía ruộng của mình.
Cảnh tượng trước mắt làm Tô Ngưng Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt, nàng phải thốt lên: "Trời đất!" Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy nhiều ngũ cốc như vậy đều đã chín, Tô Ngưng Nguyệt lặng lẽ dùng xẻng đa năng và thu hoạch toàn bộ ngũ cốc.
"Những thứ này nên để ở đâu?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt hỏi bộ phận máy móc hệ thống.
Hệ thống nghe vậy, suy nghĩ một lát.
"Tôi cũng không biết, nhưng ở đây ta có một túi trữ vật, ngươi có thể tạm thời cho những hạt ngũ cốc này vào trong túi." Hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Nghe được hệ thống nói, hai mắt Tô Ninh Nguyệt sáng lên, như nảy ra ý kiến gì đó.
"Túi đâu? Có thể cho tôi mượn trước được không?" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng hỏi hệ thống.
Nghe thấy vậy, hệ thống liên đổi túi trữ vật.
"Chỉ được từng này thôi sao?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn túi đựng đồ có kích thước bằng chiếc túi đựng đồ thông thường, nói với giọng đầy sự nghi ngờ.
"Đúng vậy, chỉ cần nàng thực sự muốn nó có kích thước lớn hơn, hãy dồn tâm trí vào nó, nghĩ và tưởng tượng rằng kích thước của nó sẽ lớn hơn dần dần, nó sẽ lớn đến một kích thước khó ngờ đấy!" Hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Sau khi nghe hệ thống nói vậy, Tô Ngưng Nguyệt nghi ngờ nhắm mắt lại, nàng nghĩ đến việc làm cho chiếc túi ấy lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận