Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 868: Phi Thường (1)

Chương 868: Phi Thường (1)Chương 868: Phi Thường (1)
Thời điểm Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở bên trên, mọi người đều đứng lên sau đó lại ngồi xuống lần nữa.
Bầu không khí bên dưới không xôn xao, rộn ràng như trước, mà trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Hiện tại Hoàng thượng cũng đã tới rồi, ai còn dám lỗ mãng nữa. Bây giờ Hoàng thượng đã không còn dễ tính như trước.
Dường như Thiên Vũ Hàn cũng ý thức được bầu không khí hiện tại quá yên tĩnh và trầm lắng, vì vậy hắn bèn nói: "Các ngươi không cần khách khí, bắt đầu đi."
Tuy hắn đã nói như vậy, nhưng mà mọi người vẫn không dám buông lỏng, bọn họ ai ngồi chỗ nào thì vẫn ngồi chỗ nấy, không dám lộn xôn.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy mọi người như vậy, chân mày nhíu chặt, hắn đã nói như vậy rồi mà sao bọn họ vẫn thế, chẳng lẽ trông hắn nghiêm túc quá sao?
Sau khi tiếng nhạc du dương vang lên, một đám vũ nữ mặc y phục lấp lánh tỏa sáng nối đuôi nhau tiến vào, chậm rãi múa một điệu. Đây là một điệu múa nhẹ nhàng, đám vũ nữ chậm rãi chuyển động, trông rất đẹp mắt.
"Mấy điệu múa này đều từ thời nào rồi, đúng là nhàm chán mà." Giọng nói của Carl vang lên trong lúc sự yên tĩnh đang bao trùm lấy cung điện, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thật ra Carl nói không sai, sống ở hiện đại bao nhiêu năm rồi, nào là nhảy hiện đại, nhảy latin, điệu jazz... có loại đàn ca sáo nhị nào mà hắn ta chưa từng xem qua chứ, mấy điệu múa thời này thật không đáng nhắc tới.
Tuy rằng múa cổ đại cũng có nét đẹp và sức hút riêng, nhưng điều đó chẳng thể thu hút được sự chú ý của một người hiện đại như hắn ta.
"2 Thật sao?" Ánh mắt Thiên Vũ Hàn nhìn con người đang dựa vào trước bàn kia, ánh mắt lạnh lùng. "Đó là đương nhiên, cái kiểu múa may mềm mại uyển chuyển này có gì thú vị chứ, chúng ta đều lớn lên trên lưng ngựa, không có hứng thú với những thứ như này." Carl vẫn hơi sợ, ánh mắt Thiên Vũ Hàn lạnh lùng tưởng chừng như có thể đông chết người, nhưng hắn ta lại nghĩ rằng một người hiện đại như hắn ta, sao lại bị đe dọa bởi một người cổ đại được.
Nghĩ vậy, hắn ta không thể tỏ ra sợ hãi, chỉ có thể đương đầu với ánh mắt đó, giả vờ trấn định, nói tiếp.
"Nhưng mà Trẫm chưa được nghe nhắc về tư thế oai hùng trên lưng ngựa của thế tử, rốt cuộc ngươi đã lên lưng ngựa bao giờ chưa?" Thiên Vũ Hàn dùng đôi mắt quét lên cơ thể Carl một lượt, giọng điệu vẫn hờ hững nhưng mọi người đều hiểu rõ sự giễu cợt trong giọng nói của hắn.
Mọi người cũng tỏ ra hoài nghỉ vì thế tử ngoại bang hay Carl, người có thân hình ục ¡ch, nặng nề như vậy thì liệu có thể thành công leo lên lưng ngựa hay không?
"Ngươi...' Carl tức giận, mặt mũi đỏ bừng, hắn ta không biết phải cãi lại như thế nào, vừa rồi mọi người không ai chú ý cả nhưng bây giờ tất cả đều đang nhìn vào hắn ta, thậm chí ánh mắt của bọn họ cũng đầy vẻ coi thường.
Điều khiến hắn ta tức giận nhất sau khi xuyên không đến đây chính là đống thịt mỡ trên người hắn ta, hắn ta nhớ vóc dáng hoàn mỹ của mình ở hiện đại. Hắn ta ghét nhất kẻ dám nói mình béo.
Lần này Thiên Vũ Hàn làm hắn ta mất mặt với cái đống thịt này, hắn ta nhịn không được muốn tiến lên xé nát lòng dạ hiểm độc của Thiên Vũ Hàn.
Trông thấy mặt Carl lúc xanh lúc trắng, Tô Ngưng Nguyệt không đành lòng. Nàng biết Carl ghét nhất việc người khác nói hắn ta béo, hơn nữa hắn ta còn là người duy nhất có cùng suy nghĩ với nàng trong thế giới này, sao nàng có thể bỏ mặc hắn ta được, dù sao thì hiện tại hai người họ vẫn đang hợp tác đấy? Giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện nên làm sao?
"Ta thấy Carl nói đúng đấy, điệu múa này quá truyền thống, mọi người đã xem chán rồi, chẳng có gì mới lạ cả. Là lỗi của ta, do ta chưa chuẩn bị chu toàn. Tuy nhiên, ta cũng đã chuẩn bị một tiết mục khác, chắc chắn sẽ làm mọi người kinh ngạc." Ngay lúc Carl đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt lại lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận