Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 626: Rời Đi (2)

Chương 626: Rời Đi (2)Chương 626: Rời Đi (2)
Nhưng đều do đồ ăn nhà Ngưng Nguyệt quả thật ăn rất ngon, vốn dĩ nàng còn muốn khống chế một chút, nhưng cuối cùng lại không khống chế được chính mình, sau đó không cẩn thận ăn quá nhiều.
Ngô phu tử nhìn thấy dáng vẻ không vui của nữ nhi nhà ông, liền nói: "Béo cũng tốt, béo lên nhìn càng đẹp mắt, trước kia con quá gầy, ta và nương mỗi ngày đều nghĩ mọi cách cũng không thể khiến con ăn nhiều một chút."
"Đó là vì tay nghề của nương nếu có thể tốt như Diêu bá mẫu, con đã sớm béo lên rồi."
Ngô phu tử không muốn lại để ý tới đứa con gái ngốc không có lương tâm này nữa. Sau đó nhìn Diêu Xuân đang đứng một bên, nói: 'Đa tạ Tô tẩu đã chiếu cố đứa nhỏ không nên thân nhà chúng ta này. Phiền tẩu lo lắng rồi."
Diêu Xuân cũng có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên bà gặp tiên sinh của con trai Tô Thần nhà bà, có chút khẩn trương e sợ chính mình có gì thất lễ, khiến phu tử có ấn tượng không tốt với con trai nhà bà.
Diêu Xuân xua tay, lúng túng nói: "Không có không có, Nhiễm Nhi rất tốt, rất ngoan. Nó còn giúp ta làm rất nhiều việc."
Trên đời này nào có phụ mẫu nào là không muốn nghe người khác khen con mình, Ngô phu tử cũng không ngoại lệ, mặc dù trong lòng ông ấy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Nào có. Nó là một nha đầu ngốc, ai dà, ta và nương của nó đều vì nó mà rầu thúi ruột, chỉ mong có người có thể cưới được nha đầu này đi, ta và nương của nó cũng có thể bớt lo."
"Tô tẩu, sắc trời cũng không còn sớm nữa, ta đưa mấy tiểu cô nương này trở về huyện thành, qua mấy ngày nữa mấy nhà chúng ta đã hẹn sẽ mời nhà các vị tới huyện thành làm khách, đến lúc đó, mọi người nhất định đừng từ chối."
Ngô nhiễm vẫn tỏ vẻ lưu luyến, thừa dịp phụ thân nàng đang cùng Diêu Xuân nói chuyện, từng bước một chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Chu Dật Thần nói chuyện cùng hắn.
Trương Tiểu Nhu vừa thấy liên lập tức đứng phía trước bọn họ để chặn tâm mắt của Ngô phu tử, vài người khác cũng lập tức làm như vậy.
Kỳ thật nàng ấy ở đây mấy ngày cũng đã có thể nhìn ra Ngô Nhiễm nhất định là thích người này, quả thật thì người kia cũng không tệ lắm, chỉ là có chút nghèo, không có gia cảnh, sợ là Ngô phu tử không chịu để con gái gả qua chịu khổ được.
"Này, ta phải rồi đi." Ngô Nhiễm tiến đến trước mặt Chu Dật Thần nhỏ giọng nói.
Chu Dật Thần gật đầu, sau đó lạnh như băng nói: "Tạm biệt." Các nàng phía trước nghe thấy vậy đều cảm thấy Chu Dật Thần đúng là tên ngốc, Ngô Nhiễm vẫn phải cố gắng nữa.
Ngô Nhiễm cũng biết đầu Chu Dật Thần cúng như gỗ, vì thế tiếp tục nói: "Ta sẽ nhớ chàng, Chu Dật Thần, chàng cũng sẽ nhớ ta sao? Chàng nhớ ta thì hãy đến thư viện gặp ta, được không?”
Chu Dật Thần không nói gì, thật ra hắn cũng không biết trong lòng hắn cảm thấy thế nào, nàng ấy là người đầu tiên ở bên cạnh hắn ồn ào như vậy đi, người khác nhìn thấy hắn như vậy đều sẽ tránh xa, nhưng mà nàng ấy lại không như vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn đều luôn đến gần bên cạnh hắn.
Cho dù trong lòng hắn đối với nàng ấy có gì đặc biệt cũng không thể thay đổi được gì, hắn quá nghèo, ngay cả một mái nhà cũng không cho nàng được, Ngô phu tử cũng nhất định không muốn để con gái chịu khổ.
Ngô nhiễm có chút thất vọng, nàng sớm đã biết, từ trong miệng cái tên đầu gỗ này nghe không được bất cứ lời nói miễn cưỡng nào, hừ, hắn cho rằng như vậy đã khiến nàng bỏ cuộc rồi sao? Không có khả năng.
Đúng lúc này, Ngô phu tử cùng Diêu Xuân cũng đã hàn huyên xong, liên gọi con gái nói: "Nhiễm nhi, nhanh lên lại đây, chúng ta về nhà." Ngô nhiễm đáp lại "Vâng" một tiếng. Sau đó lưu luyến nhìn chằm chằm Chu Dật Thần, ngồi lên xe ngựa, rất nhanh sau đó xe ngựa chở các nàng chậm rãi biến mất trong tâm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận