Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 833: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (2)

Chương 833: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (2)Chương 833: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (2)
Sao lại thế này? Dật phi lợi hại như vậy sao? Làm sao có thể? Tô Ngưng Nguyệt càng nghĩ đến chuyện này, trong lòng càng cảm thấy mất mát thất vọng, nước mắt từng giọt rơi xuống trên tấm lụa thượng hạng.
Ồ, đây không phải sao? Đây là hôm qua Hoàng thượng ban thưởng cho nàng. Ha hả. Tô Ngưng Nguyệt dùng tay vuốt ve tơ lụa thượng hạng trên người, thật tỉnh xảo và lộng lẫy.
Nhưng ta dù sao cũng không phải tuyệt thế mỹ nữ, làm sao có thể xứng đáng với thứ này? Nghĩ như vậy, nàng mới hiểu vì sao Hoàng thượng lại đối xử với Dật phi như thế.
Tô Ngưng Nguyệt hiện tại đã bình tĩnh suy nghĩ tới Dật phi, nghĩ đến dung mạo của nàng, dáng người cao gầy, giọng nói trâm thấp, không hề giống cung nhân bình thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng càng cảm thấy kỳ quái, vị phi tân này sao có thể có năng lực như vậy? Tô Ngưng Nguyệt nhấp một ngụm trà hoa cúc, trâm ngâm một lát, nàng lại nghĩ đến bộ dáng của Dật phi, ngay cả sự ghen tị của nữ nhân với nhau cũng biến mất.
Lòng Tô Ngưng Nguyệt trâm xuống, sao có thể như thế này? Làm sao có thể như vậy? Nàng muốn ghen tị, nhưng lại không có một tia ghen tị nào cả, thật sự quá đáng thất vọng. Hơn nữa, trong lòng nàng còn cảm thấy có chút quý mến Dật phi.
Ôi, Tô Ngưng Nguyệt ngơ ngần, tình yêu trên thế gian này thật kỳ lạ, Tô Ngưng Nguyệt trong chốc lát không khỏi nghĩ đến Dật phi, trong lòng nàng, nàng nghĩ thâm, đã không còn chỗ đứng cho Hoàng thượng.
Tô Ngưng Nguyệt chính mình bị chính mình kinh hãi, nhưng cũng ngọt ngào nở nụ cười, nàng vuốt ve trên cây trâm ngọc, nghiên cứu cấu tạo của nó, phát hiện ra ngay cả cây trâm cũng đã thay đổi từ khi nàng vào cung.
Tô Ngưng Nguyệt thở dài, mỉm cười nhìn nếp nhăn trên mặt nàng, rõ ràng chỉ mới hai mươi tám tuổi, ở nơi này đã coi là già rồi.
Thật đáng tiếc, Tô Ngưng Nguyệt lại sờ sờ y phục của mình, nghĩ thầm, xinh đẹp xuất sắc như vậy có ích lợi gì, thà giống như ngày xưa còn hơn.
Bản thân ngày xưa ăn vận đơn giản, lại bị người ta coi như một cái bình hoa mà trưng bày.
Những ngày này thật giống như một năm, trong thâm cung này tuy có ngự trù làm sơn hào hải vị, nhưng chung quy vẫn nhạt nhẽo, thiếu đi hương vị đích thực của một món ngon.
Tô Ngưng Nguyệt dùng ngón tay nhợt nhạt lay động chiếc thìa bạch ngọc, nước mắt cũng rơi xuống, cung nữ bên cạnh lén nhìn thấy nhưng không dám nói lời nào, bọn họ chỉ cảm thấy nương nương của mình thật đáng thương. .
Đôi mắt nàng đỏ hoe và tấm lụa trên người nàng cũng thấm ướt đẫm.
Tô Ngưng Nguyệt mơ hồ nghe cung nhân thở dài, nàng cảm thấy mình quá đáng thương, lại còn để cho người ta thấy cảnh mình ghen tị với các phi tần. Sau đó nàng nghĩ lại, những cung nhân này cũng đã theo nàng một thời gian rồi, tính cách hắn là cũng đều hợp nhau.
Có lẽ nàng cảm thấy mình không phải là đang ghen tị, Tô Ngưng Nguyệt lại thở dài.
Cung nữ bên cạnh thận trọng hỏi: "Nương nương, bữa trưa hôm nay không hợp khẩu vị của người sao?"
Tô Ngưng Nguyệt xua tay nói: 'Không phải, mấy ngày nay bản cung rất mệt mỏi, các ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt, những ngày này không cần phải hầu hạ ta cẩn thận như vậy." Cung nhân bên cạnh lộ rõ vẻ quan tâm nói: "Nương nương, ngài là Hoàng hậu, mọi chuyện trong cung đều cần người phải ra mặt quản lý, nếu ngài làm như vậy, Hoàng thượng có lẽ sẽ tức giận.
Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ, đúng vậy, Hoàng thượng sẽ tức giận, nhưng dạo này Hoàng thượng toàn đi theo Dật phi, ta làm sao có thể khiến hắn tức giận đây.
Tô Ngưng Nguyệt lại xua tay, nói với cung nhân: “Không có việc gì, các ngươi đều lui xuống đi, ở đây không có việc gì cho các ngươi làm." Nghe xong lời này, cung nhân đều sợ hãi tới mức đều quỳ gối ở bên ngoài cung Hoàng hậu.
Đột nhiên có sấm sét vang lên, một tia sét đánh trúng căn gác nhỏ của cung Hoàng hậu, thị vệ cung điện bên trong hét lên chạy ra: "Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Cứu cứu nô tỳ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận