Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 702: Ngoài Ý Muốn (1)

Chương 702: Ngoài Ý Muốn (1)Chương 702: Ngoài Ý Muốn (1)
"Nam tử của đại hán của chúng ta cũng rất ưu tú, vậy cần gì phải gả cho một người ngoại tộc. Hơn nữa, ta còn được nghe một câu rằng không cùng tộc, lòng dạ phải khác. Ta cũng không dám khẳng định rằng nếu ta được gả đi thì có thể chết một cách vô duyên vô cớ hay không. Nghĩ vậy thì ta thấy ở trong nhà của mình vẫn là an toàn hơn."
Nghe được câu này, phu nhân có mặt ở đây cũng không dám xem thường cô nương này. Tô Ngưng Nguyệt nói những lời này căn bản không sai, Tiên Bi là gia tộc từng xảy ra chiến tranh với quốc gia nhưng vì quá yếu nên bị đánh bại.
Tuy nhiên, những năm gần đây Hoàng thượng vì Hoàng hậu mà lại khoan dung với tộc Tiên Bi, làm cho lòng ham muốn của Tiên Bi hiện tại tăng lên nhiều, vì vậy không ai dám coi thường Thục phi, người được gọi là công chúa của Tiên Bi. Nếu bệ hạ có hài tử khác, cho dù đại hoàng tử có là trưởng tử cũng không được lên ngôi hoàng đế. Tất cả mọi người sẽ không đồng ý trao lại ngai vàng cho một hài tử mang huyết thống của tộc khác.
Trái lại là Thục phi vô cùng tức giận, nhiều năm như vậy vì tỷ tỷ của mình mà không ai dám nói lời không hay về Tiên Bi, nhưng thật không ngờ cô nương này lại dám nói ra lời như vậy. Thật là nực cười.
"Tô Ngưng Nguyệt, ngươi thật hỗn xược, dù sao thì bổn cung cũng là nhất phẩm Thục phi, sao ngươi lại dám nói bổn cung như vậy, người đâu, lôi nàng ta ra ngoài đánh cho bổn cung, đánh tám mươi đại bản."
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt không có chút thiện cảm nào đối với tỷ tỷ của mình, bây giờ nàng ta lại còn áp bức nàng từng chút một, đúng thật là, nàng ta nghĩ mình là ai chứ.
Lần này Chương phu nhân cũng không nhịn được nữa nói: "Nương nương, tuy thần phụ kính người là nương nương, nhưng người chủ trì yến hội này là thần phụ, người đánh hài tử của chủ nhà ở trong nhà của chủ nhà có phải là quá đáng hay không? Hay người của tộc Tiên Bi là như vậy, đều không có giáo dưỡng?"
Cung nữ bên cạnh kéo kéo ống tay áo của nàng ta, lúc này nàng ta mới nhớ ra rốt cuộc là mình đến đây làm gì. Dù sao thì nàng ta nhất định sẽ gả Tô Ngưng Nguyệt đi thật xa. Sẽ không để nàng yên ổn như vậy được.
"Tô phu nhân, bà nên suy nghĩ một chút vê những gì ta nói hôm nay đi, ca ca ta là một thanh niên tài tuấn hiếm có mà người ở đây không thể sánh bằng."
Chuyện thật sự nghiêm trọng khi lời này vừa được nói ra, phu nhân đây cũng có người nhà là tướng quân, cũng không ít người thân bị chết vì chiến tranh, nhưng hôm nay Thục phi lại nói ra những lời này khiến mọi người tức giận.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thục phi đang tìm đường chết, đột nhiên trong lòng không có ý định khuyên bảo nữa. Nàng ta thích như thế nào thì cứ để vậy đi.
Nhưng lúc này vừa mở cửa ra thì nàng ta lập tức nhìn thấy Thiên Vũ Hàn đứng ở cửa với vẻ mặt u ám. Thục phi thấy vậy thì mặt trắng bệch, hai chân mềm nhữn mà quỳ xuống.
Mọi người còn đang thắc mắc chuyện gì xảy ra với Thục phi thì thấy hoàng đế bước vào, còn có Chương đại nhân ở phía sau. Tô Ngưng Nguyệt cười khinh trong lòng, đúng là đáng đời.
Nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Thiên Vũ Hàn ngồi lên ghế cao, sau đó trầm giọng nói: "Bình thân."
Mọi người đứng lên, ánh mắt Thiên Vũ Hàn nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt, sau đó nói: "Sao lại là nàng?”
"Thân nữ không ngờ lại gặp bệ hạ ở đây." Giọng điệu không hề khách khí. Chương Dự kéo kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng nói chuyện ý tứ một chút. Nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại coi như không nhìn thấy. Chương Dự ra hiệu cho mẫu thân nàng ấy, Chương phu nhân lập tức giảng hòa, hỏi: "Bệ hạ đến đây sao không nói với thân phụ một tiếng, đột nhiên đến làm các vị phu nhân và tiểu thư sợ hãi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận