Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1015: Bám Theo

Chương 1015: Bám TheoChương 1015: Bám Theo
Tô Ngưng Nguyệt nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, đang lo không biết tìm bọn chúng kiểu gì, không ngờ lại tự tìm đến?
Ra hiệu cho Lâm Dương đi theo mình, rồi Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp rời đi, nhưng trước khi rời đi nàng có buộc một miếng vải vào móng ngựa, lúc ngựa chạy sẽ không phát ra âm thanh, mà cũng không ảnh hưởng đến tốc độ chạy của ngựa.
Ở bên kia.
Lệnh Hồ Xung Phong dẫn theo một đội người ngựa di chuyển trong đêm tối, dù đêm khuya cũng không dừng lại nghỉ ngơi.
Tô Ngưng Nguyệt và Lâm Dương âm thầm đi theo bọn họ, không theo sát quá gần, có vũ khí gian lận là không gian này thì việc bám theo bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không vượt quá phạm vi kia thì bọn họ đi tới đâu cũng có thể đuổi kịp.
Tô Ngưng Nguyệt cưỡi ngựa đi thong thả ở phía trước, Lâm Dương ở bên cạnh mang theo sự nghi hoặc, bọn họ đang đi đâu đây? Nhưng hắn ta cũng không lên tiếng hỏi.
"Chúng ta đang đi theo phía sau tướng quân Lệnh Hồ ở biên cương, ngươi cũng đừng nghĩ linh tinh đến những chuyện khác." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
"Cái gì, chúng ta đi theo sao Lệnh Hồ Xung Phong." Lâm Dương đang cưỡi ngựa suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống, bọn họ đang đi theo sau thần chết vùng biên cương kia sao?
"Đúng thế, không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao? Sao ngươi còn hỏi lại ta?" Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng mang theo chút châm biếm, sao bây giờ tên Lâm Dương này lại ngạc nhiên như vậy.
Lâm Dương ngạc nhiên như vậy cũng không thể trách được, đi theo sau kẻ địch như thế này có ai là không kinh ngạc đâu chứ? Lâm Dương không cưỡi ngựa tiến về phía trước nữa, bây giờ hắn ta đang phải tiêu hóa thông tin này, thật sự là không thể tin được.
"Sao ngươi lại dừng lại vậy?" Tô Ngưng Nguyệt cảm nhận được Lâm Dương không đi theo nên nàng quay đầu lại nhìn Lâm Dương nghi hoặc nói.
"Công tử, chúng ta đi theo Lệnh Hồ Xung Phong để làm gì?" Lâm Dương hỏi Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta thật sự muốn biết chuyện này.
"Đương nhiên là có việc phải làm rồi, thôi được rồi, đừng lê mê nữa, mau đi thôi." Tô Ngưng Nguyệt nói xong câu này liền bắt đầu tiến về phía trước.
Đây chẳng phải là chẳng khác gì là không nói sao? Lâm Dương bất lực chỉ có thể đi theo sau Tô Ngưng Nguyệt.
Đi theo một hộ cả quãng đường, Tô Ngưng Nguyệt phát hiện Lệnh Hồ Xung Phong không hề muốn tới đại bản doanh của bọn họ, lúc gặp một cái giao lộ, đội quân người ngựa và Lệnh Hồ Xung Phong đi về hai hướng khác nhau.
Tô Ngưng Nguyệt im lặng trong giây lát rồi nói với Lâm Dương: "Lâm Dương, ngươi đi theo đội quân người ngựa." Những người kia không có gì đáng phải sợ, bọn họ không thể phát hiện được ra Lam Dương.
"Vậy công tử phải làm sao?" Lâm Dương có chút lo lắng hỏi, hắn ta đi rồi thì làm sao mà bảo vệ nàng được nữa.
"Bản lĩnh của ta vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, Lệnh Hồ Xung Phong không phát hiện được ra ta, bây giờ điều quan trọng nhất là ngươi phải đi theo bọn họ, tìm ra đại bản doanh của bọn họ. Hiểu chưa?" Tô Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói với Lâm Dương.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ngưng Nguyệt, Lâm Dương cũng biết được sự nặng nhẹ của sự việc nên không bán theo Tô Ngưng Nguyệt nữa, hắn ta phải làm tốt việc của mình.
Hắn ta tin là ám vệ Thập Tam vãn có thể bảo vệ tốt cho công tử, điều quan trọng nhất bây giờ là hắn ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao cho.
"Vậy thì công tử cẩn thận một chút, nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình." Lâm Dương cung kính nói.
"Thật là lằng nhằng." Tô Ngưng Nguyệt nói một câu rồi quay người đi theo Lệnh Hồ Xung Phong, nhưng trong giọng điệu không có chút gì gọi là bất mãn cả.
Tô Ngưng Nguyệt đuổi theo Lệnh Hồ Xung Phong, lúc này không đi cùng với đội quân lớn, nhất định là có chuyện gì quan trọng, vậy thì cũng có thể là liên quan đến cuộc chiến với Bắc Việt, chuyện như thế này nàng sao có thể không đi điều tra được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận