Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 494: Lão Gia Tử Bị Bệnh (3)

Chương 494: Lão Gia Tử Bị Bệnh (3)Chương 494: Lão Gia Tử Bị Bệnh (3)
"Được rồi, vậy bọn ta nên làm thế nào đây?" Hiện tại Diêu Xuân không tin cũng phải tin, sự thật cũng đã bày ra trước mắt, cho nên Diêu Xuân cũng xem như vẫn bình tĩnh.
"Vừa rồi ông nói cần người đến nhà ông lấy thuốc đúng không." Diêu Xuân đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, mặc dù tâm bệnh vẫn phải cần tâm dược, nhưng cái này là thuốc hỗ trợ, thật sự không thể thiếu. Cho nên bà cho người đến chỗ ta lấy thuốc, đến tiệm thuốc của bọn ta." Đại phu cũng không thể đến rồi về tay không được, thế nào cũng phải bán được chút ít.
"Tô Mộc, con xem con hay Tô Thần, hai con đến tiệm thuốc với đại phu này lấy thuốc, về cho gia gia uống để mau khỏi bệnh." Diêu Xuân nói với Tô Thần và Tô Mộc.
Sau đó Tô Mộc đi theo đại phu đến tiệm thuốc lấy thuốc. Chỉ còn lại Tô Ngưng Nguyệt với Tô Thần ở nhà hỏi mẫu thân đã nói gì với đại phu kia.
"Cũng không có gì? Cũng chỉ nói về bệnh của gia gia con thôi, đại phu nói gia gia con bị tâm bệnh. Tâm bệnh phải cần tâm dược." Diêu Xuân nói hết cho Tô Ngưng Nguyệt với Tô Thần.
"Nhưng làm sao chúng ta biết được gia gia đang buồn vì chuyện gì chứ? Nếu không biết là do chuyện gì thì sao có thể giải quyết được tâm bệnh của gia gia, như thế thì sao gia gia có thể khỏe lại được?" Tô Ngưng Nguyệt cũng nói ra nghi vấn của mình.
"Đúng vậy, ta cũng đang rầu đây, bệnh này của gia gia con phải làm thế nào đây?" Diêu Xuân không ngờ còn có nhiều vấn đề như vậy nữa.
"Đúng rồi, mẫu thân, người có hỏi đại phu bao giờ gia gia sẽ tỉnh lại không?" Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi. "Không có. Làm thế nào đây, đúng rồi. Con nói ta mới nhớ, sao ta lại quên mất được chứ? Thôi bỏ đi, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, đại phu cũng nói rồi, gia gia con không sao đâu." Diêu Xuân an ủi chính mình, thật ra bà ấy cũng rất sợ hãi, nếu bà không chăm sóc phụ thân của phu quân cho tốt, sau này sao bà ấy có thể có mặt mũi đối mặt với trượng phu nữa chứ?
"Như vậy đi, mẫu thân, nếu như gia gia còn chưa tỉnh, vậy thì chúng ta thay phiên nhau trông coi bên cạnh gia gia, để con trước cho, xem gia gia có nói mớ hay gì đó không, như thế chúng ta cũng có thêm một vài manh mối. Mọi người thấy thế nào?" Tô Ngưng Nguyệt đề nghị như vậy, nàng nghĩ đây là biện pháp không tệ.
"Nhưng gia gia đã ngủ rồi, không nhất định sẽ nói cái gì đâu, như vậy chẳng phải là tỷ lệ sẽ rất thấp sao?" Tô Thần với Tô Mộc cũng nói ra quan điểm của mình.
"Con nghe nói, mọi người khi áp lực buổi tối đều sẽ nằm mơ đến chuyện đó. Cho nên con mới đề nghị như vậy, nhưng con cũng không biết câu chuyện này có thật không nữa." Thật ra sao Tô Ngưng Nguyệt có thể không biết được chứ? Ở hiện đại mọi người đều thông minh như vậy mà.
"Được rồi, dù sao cũng phải có người ở bên cạnh trông nom gia gia các con, như vậy cũng tốt, để mỗi người có cơ hội ở bên gia gia, hiếu thảo với gia gia, lại có thể giúp gia gia mau khỏe lại, cớ sao mà không làm chứ?" Diêu Xuân nghĩ vậy, trong lòng thấy dễ chịu hơn.
Vì thế dựa theo kế hoạch này mà thực hiện, tất cả đều nằm trong khống chế, cuối cùng đến ngày hôm sau, Tô Ngưng Nguyệt vui mừng vì nàng đã nghe thấy gia gia nói mớ.
"Chỉ cần kiên trì sẽ có thắng lợi, thật tốt quá!" Đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ cẩn thận tới câu này. Đúng là lời lẽ chí lý mà. Sau đó Tô Ngưng Nguyệt chạy phòng Diêu Xuân báo tin vui này cho bà ấy...
"Con nghe được gia gia con nói cái gì?" Diêu Xuân liên hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
"Hình như gia gia con đang nói gì mà nhi tử, xin lỗi. Cảm giác có liên quan đến phụ thân con vậy." Nhớ lại lời gia gia nói, Tô Ngưng Nguyệt liền cảm giác chủ đề này vô cùng sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận