Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 384: Phiên Não (1)

Chương 384: Phiên Não (1)Chương 384: Phiên Não (1)
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói lời này bèn gật đầu.
"Dạ, nương." Vậy là Tô Ngưng Nguyệt trở vê phòng của mình.
"Lạ thật, nương không phải tới tìm ta sao?" Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
Lúc này điều mà Tô Ngưng Nguyệt không biết đó là Diêu Xuân sở dĩ nói như vậy là vì bà ấy vẫn chưa nắm chắc một việc mà cần phải đi xác nhận.
Tô Ngưng Nguyệt sau khi quay về phòng thì lại gọi Điềm Điềm và Mật Mật ra.
"Có chuyện gì vậy? Có phải nương người đã phát hiện ra rồi không?" Điềm Điềm Mật Mật dị khẩu đồng thanh nói.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Vẫn chưa, nương chỉ đi ngang qua thôi." Điềm Điềm và Mật Mật nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì mới yên tâm.
Lúc này Tô Mộc đi đến bên cạnh Diêu Xuân.
"Nương không phải muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt sao?" Lúc này Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói thế thì lắc đầu.
"Không có nương chỉ là đi ngang qua thôi." Tô Mộc nghe Diêu Xuân nói vậy bèn gật đầu.
"Đúng rồi, nương tại sao hôm nay Tiểu Thần không đến học đường? Chẳng lẽ hôm nay học đường được nghỉ sao?" Tô Mộc nhìn Diêu Xuân nói.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói vậy thì lắc đầu.
"Ta cũng không biết tại sao Tiểu Thần lại không đến học đường."
"Có phải Tiểu Thần ghét học không muốn đi, nương chuyện này chúng ta phải quản." Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói vậy thì lắc đầu.
"Chuyện này tạm thời để đó đi."
"Tại sao phải để vậy nương?" Lúc này, Tô Mộc khó hiểu nhìn Diêu Xuân đứng bên cạnh nói.
"Chuyện này tạm thời đừng nhắc đến nữa, đến lúc đó nương sẽ tự nói cho con biết."
Tô Mộc nghe thấy Diêu Xuân nói vậy thì gật đầu.
"Vậy được rồi."
"Con cũng đừng hỏi Tiểu Thần về chuyện này." Diêu Xuân nói với Tô Mộc, Tô Mộc nghe Diêu Xuân nói vậy bèn gật đầu.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt dặn dò Điềm Điềm và Mật Mật vài câu ở trong phòng xong rồi mới đi tới phòng của Tô Thần.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt đi vào phòng của Tô Thần, nàng nhìn thấy Tô Thần đang nằm ở trong phòng.
"Tiểu Thần, đệ đang làm gì vậy? Đã ngủ chưa?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần đang nằm ở trên giường.
Tô Thân nghe thấy lời ,, à Tô Ngưng Nguyệt nói thì vội vàng bật dậy từ trên giường.
Tô Thần lắc đầu.
"Vẫn chưa tỷ tỷ, Tiểu Thần chỉ đang nằm nghỉ ngơi thôi."
"Đệ có phải vẫn còn đang phiền não vì chuyện ở học đường không?" Tô Ngưng Nguyệt nói thẳng vào vấn đề với Tô Thần.
Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì gật đầu. "Đúng vậy, tỷ tỷ, mặc dù tỷ tỷ đã nói như vậy với Tiểu Thần, nhưng trong lòng Tiểu Thần vẫn hơi sợ." Tô Thần bèn nói lại suy nghĩ thật sự trong lòng mình cho Tô Ngưng Nguyệt nghe.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói vậy bèn đi tới bên cạnh Tô Thần.
"Tiểu Thần đệ yên tâm, nếu như tỷ tỷ đã nói như vậy thì tuyệt đối sẽ làm được, bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tỷ tỷ dẫn đệ đi trút giận!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì khó hiểu nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Tỷ tỷ, phải trút giận gì vậy."
"Đấn lúc đó thì đệ sẽ biết." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này bèn gật đầu.
"Thôi được rồi." Vậy là Tô Ngưng Nguyệt dẫn Tô Thần ra ngoài.
ra khỏi cửa, Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt cuối cùng cũng đã ra ngoài.
Vì thế Bắc Minh đã lén lút đi theo sau Tô Ngưng Nguyệt.
"Tỷ tỷ đâu là đang muốn dẫn Tiểu Thần đi đâu vậy? Tại sao con đường này lại quen thuộc như vậy?" Lúc này Tô Thần nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói thế thì nở nụ cười.
"Đi tìm Bắc Minh ca ca của đệ."
"Tại sao phải đi tìm Bắc Minh ca ca?" Tô Thần khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là có việc." Vậy là Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần đến chỗ ở của Bắc Minh.
Khi Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần đến chỗ ở của mình, hắn ta cũng hơi sửng sốt nhưng hắn ta cũng không lập tức đi vào ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận