Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 428: Xây Kho Nấu Cháo (2)

Chương 428: Xây Kho Nấu Cháo (2)Chương 428: Xây Kho Nấu Cháo (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy điều này, nàng không giấu được cảm xúc vui mừng.
"Bắc Minh công tử, chúng ta hãy đi tìm những người ăn xin kia nhé!" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Bắc Minh và nói.
Bắc Minh gật đầu khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Được rồi, Tô tiểu thư." Và như vậy, Tô Ngưng Nguyệt cùng Bắc Minh đến nơi mà nàng đã gặp người ăn xin đó.
"Ông ơi, ông hãy nhanh chóng đi cùng cháu, cháu sẽ dẫn ông đi lấy đồ ăn." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nói với người ăn xin.
Người ăn xin nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, lão lặng im nhìn Tô Ngưng Nguyệt một lúc.
Lão tưởng rằng Tô Ngưng Nguyệt đã chạy trốn rồi!
Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy người ăn xin đứng đơ ra đó, nàng nhanh chóng đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt lão ăn xin.
"Ông ơi, ông sao vậy? Ông đang suy nghĩ gì thế ạ?" Tô Ngưng Nguyệt lo lắng hỏi người ăn xin.
Người ăn xin nghe vậy, liền nhìn Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"À, không có việc gì.' Người ăn xin yếu ớt nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Nghe thấy vậy, Tô Ngưng Nguyệt càng chắc chắn rằng, con người này lâu lắm rồi chưa được bữa cơm nào đàng hoàng, tử tế. .
Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía Bắc Minh.
"Bắc Minh công tử cùng cháu sẽ mời ông đi tới kho cháo." Tô Ngưng Nguyệt lúc này nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy với mình, liên gật đầu. Bắc Minh và Tô Ngưng Nguyệt đưa người ăn xin tới kho cháo.
Tin tức về kho cháo của Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng được lan truyền, và chúng dần đến tai những người ăn xin, và rất nhiêu người trong số họ đổ xô về phía kho cháo do Tô Ngưng Nguyệt xây.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người ăn xin đến kho cháo của nàng.
"Thì ra có nhiều người như vậy, tuy lương thực đủ cho họ ăn trong nhiều ngày nhưng kho cháo lại quá lớn. Hơn nữa, nếu có một nơi để họ có thể tránh gió tránh mưa thì thật tuyệt."Mưa ăn." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt lại tự mình âm thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như đang đẻ tâm trí minh vương vấn nơi nào, Bắc Minh cũng không biết Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ cái gì nữa.
Bắc Minh nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt.
"Tô cô nương, cô sao vậy? Có chuyện gì khiến Tô cô nương phải bận lòng suy nghĩ như vậy?" Lúc này, Bắc Minh hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nói cho Bắc Minh suy nghĩ lúc nãy của mình, Bắc Minh nghe xong liền gật đầu liên tục.
"Phương pháp này của Tô cô nương không tồi, cô nương yên tâm, chuyện này cứ giao cho Bắc Minh xử lý, chỉ là lương thực ở chỗ Bắc Minh có một chút ít..."
Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời Bắc Minh nói, nàng vội vàng đáp lại.
"Chỉ cần Bắc Minh công tử giải quyết được việc tìm chỗ ở cho những người này, vê phần lương thực Bắc Minh công tử không cần lo lắng, bên chỗ ta có đủ lương thực cho bọn họ ăn một vài ngày." Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Chúng ta phân công nhau làm việc. Tô Ngưng Nguyệt nghe xong gật đầu.
Cứ như vậy, Bắc Minh đều giao những thủ hạ này cho Tô Ngưng Nguyệt.
"Những người này đều giao cho cô nương, bọn họ đều sẽ nghe chỉ thị của cô nương mà làm việc, ta lại đi tìm một vài người." Bắc Minh nói.
Nghe được lời nói của Bắc Minh, Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Đa tạ Bắc Minh công tử."
"Tô cô nương đừng khách khí." Bắc Minh bèn rời đi.
Một vài người ăn xin nhìn thấy bọn họ dựng nồi nấu cháo cho mọi người, bèn vội vàng tới hỗ trợ. Trong lòng bọn họ vô cùng cảm kích Tô Ngưng Nguyệt và mấy người Bắc Minh.
"Tô cô nương có trái tim lương thiện, người tốt như cô nương sẽ nhận được nhiều điều tốt đẹp." Nhóm người ăn xin nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe bọn họ nói với nàng như vậy, trong lòng có chút ngượng ngùng.
"Mọi người yên tâm, từ này về sau ta ăn cái gì thì mọi người đều sẽ ăn cái đó!" Tô Ngưng Nguyệt nói với nhóm người ăn xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận