Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 680: Về Nhà (2)

Chương 680: Về Nhà (2)Chương 680: Về Nhà (2)
Tô Ngưng Nguyệt mò trong tay nải của mình, lúc này mới thầm trách: "Hỏng rồi, mình không mang theo tiền.'Mấy năm nay nàng có chỗ nào phải dùng đến tiền đâu, sớm đã không có đồng nào rồi.
Phu xe dường như cũng nhìn ra cái người này bộ dạng dường như là không có tiên, sau đó sắc mặt bất thiện nhìn nàng, Tô Ngưng Nguyệt cười trừ nói: "Đợi ta một chút, ta gọi tỷ tỷ của ta ra trả tiên giúp ta được không?
Nói xong, liền đến trước cửa phủ, sau đó nói với người canh cửa: "Đại ca, ta là muội muội của Vương Phi các huynh, có thể gọi Vương Phi ra gặp ta không?"
Lính canh cửa tuy rằng cảm thấy người này là đồ lừa đảo, nhưng nhìn dáng vẻ lại cũng không giống lắm, còn có, đồ mặc trên người đều là đồ đắt tiền, có lẽ không phải là giả nhỉ. Nhưng mà, hôm nay trong phủ có khách quý, nhỡ đâu. Ài, không nghĩ nữa, hắn cứ đi vào báo xem, những chuyện khác cứ giao cho Vương Phi xử lý là được.
Nói xong liên chạy vào trong phủ, sau đó bảo một nha hoàn mà hắn ta quen thân đi thông báo, nha hoàn đi vào trong, sau đó thông báo nhỏ bên tai Tạ Hồi một tiếng, Tạ Hồi cau mày, nàng ấy ở đâu ra muội muội?
Người ngồi bên trên thấy sắc mặt Tạ Hồi thì nói: Đệ muội có chuyện gì thì cứ đi đi, không cần câu nệ Trẫm."Thiên Vũ Hàn nhìn về phía Tạ Hồi, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tạ Hồi đứng dậy, cười nói: "Bệ Hạ, Vương Gia, thiếp thân có chút chuyện phải xử lý, xin được cáo từ trước."Nói xong liên dẫn theo nô tỳ rời đi.
Ở ngoài cửa, Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở ngưỡng cửa, phu xe ở ngoài cửa cũng ngây ngốc cả rồi, còn đang nghĩ xem số tiền này mình có nên đòi nữa hay không, đám thị vệ ở bên cửa liền cảnh giác lên rồi, sau đó liền nghĩ xem lúc nào không đúng thì xông lên bắt lấy nàng. Tạ Hồi đi đến cửa, hỏi: "Người đâu?"
Rất nhiều năm về sau, Tạ Hồi có lẽ vẫn còn nhớ một màn này, có một nữ hài tử ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay chống cằm, trước mặt còn có một phu xe đang đợi nàng trả tiền nữa. Mà nữ hài tử kia, ánh mắt trống rỗng, không biết là đang nghĩ cái gì, hoặc là nói, đang nhớ về người nào.
Thị vệ canh cửa thấy Tạ Hồi xuất hiện thì đồng loạt hành lễ, nói: "ương Phi."Tô Ngưng Nguyệt liên quay đầu lại, ừm, đúng là Tạ Hồi tỷ tỷ của nàng không có sai.
Tạ Hồi thấy Tô Ngưng Nguyệt cũng rất kinh ngạc, thực ra, người Tô gia lên Kinh nàng ấy cũng biết chuyện, chỉ là năm đó phát sinh quá nhiều chuyện, bản thân nàng ấy cũng kiệt quệ cả tinh thần và thể xác, không cách nào đi quan tâm quá nhiều, cho nên, còn thật sự chỉ nghĩ rằng Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn ở huyện Thanh Phong, qua mấy năm rồi, nàng ấy vẫn chưa trở về lần nào, Ngô Nhiễm đến hỏi di phụ của nàng ấy, mới biết được, cái người này đã lên thuyền cùng Bắc Minh gia ra khơi rồi.
Lúc đó bản thân nàng ấy cảm thấy, nha đầu này gan thật sự quá lớn, mỗi năm người ra khơi nhiều như vậy, có thể sống sót trở về cũng không được mấy người, thế mà, Tô Ngưng Nguyệt lại hết lân này đến lần khác không sợ chết như vậy, ra khơi rồi.
Lại qua vài năm nữa, mọi người đều không ôm hy vọng gì nữa, mọi người đều tưởng rằng, có lẽ nàng đã quyên sinh ở trên biển rồi, Bắc Minh phu nhân cùng đoàn thuyền Bắc Minh gia còn có trượng phu của bà ấy trở vê, trên thuyên không thiếu một người nào, chỉ có Tô Ngưng Nguyệt, không biết từ lúc nào, đã không thấy nữa rồi. Biển lớn rộng mênh mông, muốn tìm một người, làm gì có chuyện dễ dàng?
Nhưng mà, thời gian lại trôi qua bốn năm, nữ hài tử này, lại xuất hiện ở trước cửa nhà mình, còn toàn vẹn không chút tổn thất nào xuất hiện ở cửa nhà mình. Thật tốt, thật là tốt.
Tô Ngưng Nguyệt gọi một tiếng: "A Hồi tỷ tỷ.Nước mắt của Tạ Hồi liền rơi xuống, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng tiến lên, nói: ”A Hồi tỷ tỷ, tỷ trước tiên đừng khóc, trả tiền cho phu xe trước đi. Ta ngồi xe đến đây còn chưa có trả tiền nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận