Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 927: Sinh Non (1)

Chương 927: Sinh Non (1)Chương 927: Sinh Non (1)
Dật phi bị cơn đau đánh thức, cảm giác bụng hơi đau đớn, nàng ta cứ tưởng chỉ đau bụng bình thường. Trong thời gian mang thai, thỉnh thoảng nàng ta sẽ bị đau bụng như vậy, nên nàng ta nghĩ lân này cũng giống như mọi khi, vì thế không quan tâm. Lại tiếp tục ngủ, nhưng mà giấc ngủ không hề an ổn, đôi mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng.
Lần này A Hỉ đi ra cảm thấy có gì đó không đúng, màu đỏ dưới giường Dật phi càng ngày càng nhiều, hiện tại trên đất đều là màu đỏ thẫm. A Hỉ ngây ngốc nhìn, máu vẫn còn đang tiếp tục nhỏ xuống, dưới ghế dựa của Dật phi đã tạo thành vũng máu.
"Người đâu, mau lên, Dật phi nương nương té xỉu, Dật phi nương nương bị chảy máu rồi." Dường như A Hỉ bị hù dọa, một lúc sau mới kịp phản ứng, vội vàng gọi người.
Trong góc tối cạnh vách tường trong cung điện, một dáng người màu trắng chợt lóe lên, còn cả tiếng cười lạnh lùng vẫn văng vắng. Ngoài ra không có bất cứ dấu vết nào khác, giống như kẻ đó chưa từng xuất hiện.
Không khí trong Khôn Ninh Cung vô cùng ngột ngạt, không ai dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể yên lặng đợi ở vị trí của mình, tất cả mọi người đều chú ý động tĩnh ở trong phòng. Đây chính là đứa bé đầu tiên của Hoàng Thượng, đứa bé này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Dật phi, mà còn liên quan đến vận mệnh của bọn họ.
Trong điện, lão thái y đặt tay lên cổ tay của Dật phi, người bên cạnh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ không cẩn thận sẽ làm chậm trễ thái ý trị liệu cho Dật phi, đồng thời bọn họ cũng căng thẳng chờ đợi kết quả.
Trong ngự thư phòng, Thiên Vũ Hàn đang bận bịu phê duyệt tấu chương, đột nhiên một tiểu thái giám hấp tấp chạy vào. "Hoàng Thượng, không hay, không hay rồi." Tiểu thái giám thở hổn hển nói.
Thiên Vũ Hàn nhíu chặt chân mày, đây là người do người của ai mà không hiểu quy củ, phép tắc. Đây đâu phải nơi có thể tùy tiện xông vào, lại còn hô to gọi nhỏ, chẳng ra thể thống gì cả.
Thiên Vũ Hàn lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Hoàng Thượng, Dật phi nương nương chảy máu, có thể sẽ sinh non." Tiểu thái giám vội vàng nói.
Thiên Vũ Hàn chỉ cau mày một chút, không có hành động gì, cũng không thể hiện cảm xúc, chỉ nói tiểu thái giám: "Báo cho ta thì có tác dụng gì, chảy máu thì đi tìm thái y. Tìm ta làm gì, ta có phải thái y đâu mà biết chữa trị cho nàng ta."
Tiểu thái giám hơi sửng sốt, sao Hoàng Thượng không giống như hắn ta tưởng tượng, đây là đứa bé đầu tiên của Hoàng Thượng mà, sao Hoàng Thượng chẳng phản ứng gì hết, không hề nóng vội, gấp gáp như trong tưởng tượng, thậm chí hình như Hoàng Thượng hơi thờ ơ.
Thiên Vũ Hàn tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, mặc kệ tiểu thái giám, bây giờ hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian để lãng phí.
Nhìn thấy tiểu thái giám vẫn chưa đi, vẻ mặt Thiên Vũ Hàn lạnh lùng, tên tiểu thái giám này còn muốn gì nữa, rảnh quá hay sao?
Lạnh giọng hỏi: "Còn chuyện gì không?"
"Không... Không có...' Tiểu thái giám nói chuyện hơi lắp bắp, uy nghiêm của Thiên Vũ Hàn không phải thứ mà người như hắn ta có thể chịu đựng được.
"Vậy ngươi nhanh chóng cút ra ngoài.' Giọng Thiên Vũ Hàn rét lạnh.
"Vâng." Tiểu thái giám vội vã chạy ra ngoài, giống như Thiên Vũ Hàn đáng sợ lắm vậy, hắn ta không chịu nổi.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ rất tốt, Tô Ngưng Nguyệt ngồi trong sân phơi nắng, gió nhè nhẹ thổi, cảm giác thật tuyệt. Người ở bên cạnh đang bẩm báo chuyện gì đó, nghe bọn họ nói xong, Tô Ngưng Nguyệt nhíu mày thật chặt.
"Nói cách khác, Dật phi sinh non sao?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía Tố Trinh, mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, nô tỳ nghe nói Dật phi đang ngủ trưa thì chảy máu, sau đó mãi nha hoàn mới phát hiện, hiện tại thái y đang chữa trị, vẫn chưa biết kết quả. Cũng không biết Dật phi và đứa nhỏ này có duyên hay không?" Tố Trinh trả lời.
"Nói vậy hẳn là hài tử này không có duyên với nàng ta." Tô Ngưng Nguyệt mở miệng trả lời câu hỏi của Tố Trinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận