Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 701: Yến Hội (2)

Chương 701: Yến Hội (2)Chương 701: Yến Hội (2)
Vì vậy, quan viên được Thánh thượng sủng ái còn có mặt mũi hơn cả người thân của Hoàng thượng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thục phi với nụ cười khinh thường trên mặt, đó là ánh mắt mà Thiên Vũ Hàn dùng để nhìn nàng.
Thục phi bị Chương Dự bóp nghẹt, nàng ta tất nhiên sẽ lảng sang chuyện khác, nàng ta nhìn vê phía Tô Ngưng Nguyệt, đánh giá nàng từ trên xuống dưới."Vị này chắc là tiểu cô tử của Tô phu nhân. Ngươi mới đến kinh thành gần đây thôi hả? Tại sao trước đây không ai cho ngươi đến."
Sắc mặt Chương phu nhân trở nên tái nhợt, chẳng phải điều này có nghĩa là Dự Nhi của bà ấy không thể bao dung được tiểu cô tử sao?
Ai mà biết Tô Ngưng Nguyệt là người lợi hại hơn tẩu tử, nàng nói: "Theo lời Thục phi nương nương, chân của thần nữ cũng giống như chân của Thục phi, muốn rời đi hay không là tùy ý mình, người khác ép cũng không thể ép buộc được. Tất nhiên, miệng của thần nữ và miệng của nương nương cũng giống nhau, nương nương muốn nói gì, làm sao có thể ngăn cản?" Những lời này vừa nói ra, ngay cả Chương Dự cũng nhìn về phía nàng, nàng ấy không ngờ tiểu cô tử vốn thường trầm lặng lại là một người lợi hại như vậy.
Lúc này, từ trong góc truyền ra tiếng cười, bọn họ nhìn sang mới nhận ra một người là thê tử của Hộ bộ Thị lang tên Ngô Nhiễm, người còn lại là Tạ Hồi, An Thân Vương phi.
Tạ Hồi thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thì xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, ta chỉ muốn cười một lát."
Ngô Nhiễm mỉm cười và nói: "A Hồi, ngươi còn nhớ không? Ngưng Nguyệt chúng ta là quả ớt nhỏ, năm đó khi quán chúng ta mới mở đã có người tới gây chuyện. Nhưng chúng Ngưng Nguyệt chúng ta đã khiến họ rời đi chỉ với mấy lời nói. Sau này ta mới biết chuyện này từ miệng người khác. Lúc đó ta hối hận vì sao mình không có mặt ở đó."
Tạ Hồi cho biết: "Lúc đó ta ngủ quên trên lâu. Sau đó ta thậm chí còn đánh A Nguyễn một trận hỏi nàng ấy tại sao không đánh thức ta."
Lúc này Chương Dự nhìn Tô Ngưng Nguyệt với ánh mắt thương xót: "Không phải lỗi của Ngưng Nguyệt chúng ta, nữ tử ở bên ngoài luôn khó khăn hơn. Nếu không mạnh mẽ thì sẽ bị người khác bắt nạt. Bây giờ muội ấy mạnh mẽ hơn và không còn phải sợ nữa." Lúc này, một nữ nhân khác nói: "Tất nhiên không sợ. Hơn nữa, có một người tẩu tử và hai tỷ tỷ tốt như vậy, tất nhiên không cần sợ hãi."
Ngô Nhiễm kích động nói: "Đúng vậy, bây giờ có ai dám ức hiếp Ngưng Nguyệt chúng ta, ta sẽ dùng gậy đánh kẻ đó ngay tại cửa, cho dù kẻ đó có thân phận như thế nào."
Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời này thì nhếch môi, tuy nhiên, sau sự việc này có lẽ không có ai dám cưới nàng nữa. Quả nhiên, Nhiễm Nhi tỷ tỷ đã vô tình giải quyết được một rắc rối lớn cho nàng.
Thục phi bị Tô Ngưng Nguyệt chọc tức, nhưng nàng ta vẫn không chịu buông tha, nàng ta nói: "Tô tiểu thư chắc vẫn chưa có vị hôn phu, hay để ta giới thiệu cho ngươi một lang quân như ý nha?”
"Bổn cung có một ca ca cũng trạc tuổi ngươi, tuy nói cưới thê tử nhưng tộc Tiên Bi chúng ta cũng không giống ở đây, không phân biệt lớn nhỏ, mặc dù nói ngươi gả muộn nhưng ngươi cũng là phu nhân. Bây giờ bổn cung càng nhìn càng thấy thích Tô tiểu thư, chỉ mong có thể sớm gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu. Tô phu nhân, bà cảm thấy thế nào?"
Diêu Xuân không dám mở miệng, bà ấy không biết Tiên Bi là nơi như thế nào nhưng bà ấy chỉ biết nơi đó rất xa, cho dù người đó có tốt thế nào thì bà ấy cũng không muốn. Lúc Diêu Xuân đứng dậy và định từ chối.
Tô Ngưng Nguyệt cười khinh với nàng ta: “Thục phi nương nương, hiện tại người là tức phụ của tộc Hán, người cảm thấy ta tốt, dân nữ cũng cho rằng mình rất tốt, nhưng bản thân mình tốt như vậy tại sao phải để cho người ngoại tộc chiếm được tiện nghỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận