Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 68: Quán Trọ (2)

Chương 68: Quán Trọ (2)Chương 68: Quán Trọ (2)
"Tiểu Thần, đệ ngồi dưới đất làm gì? Cứ như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy. Mau đứng dậy đi." Tô Mộc nói với Tô Thần.
Tô Thân nghe được ca ca nói vậy thì liền nhanh chóng đứng dậy.
"Ca, huynh tới rồi, bây giờ chúng ta có thể đi chơi được không?" Tô Thần vui vẻ nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe Tô Thần nói xong, hắn ta đành nở một nụ cười bất đắc dĩ, đúng lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng đi về phía hai người bọn họ.
"Được rồi, hiện tại chúng ta có thể đi mua đồ rồi đó." Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Mộc và Tô Thần, nói.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt tưởng rằng trên mình không có tiền nên mới nói với Tô Thần và Tô Mộc rằng ba người phải về nhà vì không mang theo tiên.
Tô Thần nghe tỷ tỷ nói thì nhanh chóng nói cho Tô Ngưng Nguyệt biết là nó có tiên, Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc nghe Tô Thần nói vậy thì đồng loạt sửng sốt, bọn họ đều không biết tiên từ đâu đến.
Không ngờ khi nhìn thấy số tiền mà Tô Thần lấy ra, Tô Ngưng Nguyệt lại mỉm cười.
Thì ra là hai xu tiền!
"Đệ định dùng hai xu tiền này đi mua hai cái bánh bao ăn sao?" Tô Ngưng Nguyệt buồn cười nói với Tô Thần đang đứng ở một bên.
Tô Mộc mỉm cười nhìn Tô Thần lấy ra hai xu tiên, Tô Mộc và Tô Ngưng Nguyệt thấy bộ dáng đáng yêu của Tô Thần như vậy thì bọn họ đều cảm thấy rất vui vẻ.
Tô Thần không biết tỷ tỷ và ca ca mình đang cười cái gì, thế là vào lúc này Tô Ngưng Nguyệt chào hai người bọn họ và quay trở vê nhà. "Hai người ở đây đợi ta một lát nhé, ta sẽ đi tìm mẫu thân để xin một ít tiền." Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện với hai người bọn họ xong thì đi đến nhà của Diêu Xuân.
Tô Ngưng Nguyệt rất lễ phép khi đứng ở bên ngoài cửa phòng của Diêu Xuân để gõ cửa, mãi đến khi Diêu Xuân nói mời vào thì Tô Ngưng Nguyệt mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Khi Diêu Xuân nhìn thấy con gái bước vào, bà ấy rất vui mừng.
"Nguyệt Nguyệt à mau ngồi xuống đi con. Sao lại đến tìm mẫu thân, có chuyện gì không?” Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói xong, nàng gật đầu.
"Vâng, mẫu thân, con và ca ca với đệ đệ cùng nhau đi chợ phiên mua một ít đồ." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, bà ấy biết rằng Tô Ngưng Nguyệt đến đây để xin tiền từ bà ấy.
"Vậy tốt, con đợi một chút, ta sẽ lấy cho con ngay." Diêu Xuân lấy ra hai quan tiền (một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi) từ dưới chiếc giường đất (của người phương bắc ở Trung quốc) ra.
"Con xem bấy nhiêu có đủ không?" Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì nàng gật đầu ngay.
"Mẫu thân, thế này thì cũng nhiều quá rồi ạ." Diêu Xuân khẽ mỉm cười khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Không nhiều, các con có thể dùng nó để mua vài thứ mà các con muốn." Thấy Diêu Xuân nhất quyết muốn đưa cho nàng nhiều tiền đồng như vậy thì Tô Ngưng Nguyệt nghĩ mình sẽ tiết kiệm một ít và sau đó sẽ đưa lại cho Diêu Xuân khi nàng quay lại.
Cứ như thế mà Tô Ngưng Nguyệt cảm ơn Diêu Xuân và còn hỏi Diêu Xuân có cần thứ gì không để nàng mua nó khi trở về. Diêu Xuân nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, bà ấy chỉ mỉm cười và lắc đầu.
"Không cần, ba người các con đi chơi vui vẻ nhé. Mẹ không muốn gì cả nhưng các con phải nhớ phải quay về trước khi trời tối, nếu không thì hãy tìm người lớn đi cùng các con." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói xong, nàng vội vàng gật đầu.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng, ba người chúng con sẽ trở về trước khi trời tối." Diêu Xuân nghe thấy những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, bà thở phào nhẹ nhõm.
Cứ thế mà Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi phòng của Diêu Xuân, khi Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt rời đi, bà ấy mới thở dài thật sâu nhưng lúc này bà ấy lại cảm thấy rất áy náy. Nếu cơ thể bà ấy không như thế này, thì bà ấy sớm đã cùng bọn trẻ đi chợ phiên để mua đồ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận