Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 732: Sóng Gió Ở Kinh Thành (2)

Chương 732: Sóng Gió Ở Kinh Thành (2)Chương 732: Sóng Gió Ở Kinh Thành (2)
Thiên Vũ Hàn trở vê nhìn ngắm bên trong Vương phủ, bên trong Vương phủ không có sự thay đổi gì quá lớn so với lúc trước, bởi vì nguyên nhân từ hắn, nên chỗ này còn có người canh giữ, giống hệt như lúc trước.
Thiên Vũ Hàn nói với Trương Nghiêm: "Trương Nghiêm, đến thư phòng của ta xem nào."
Trương Nghiêm đẩy cửa thư phòng ra, Thiên Vũ Hàn bước vào bên trong, sau đó ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc, thậm chí có cảm giác như thể hắn đã trở về lúc trước, lúc đó, hắn chỉ là một hoàng tử, ở trên hắn còn có ca ca, mặc dù nghi kị hắn ta, nhưng mà, hắn ta vẫn xem mình là đệ đệ.
Nhưng mà, sau đó, hắn ngồi vào vị trí của ca ca, mới nhận ra, mọi chuyện thật ra vốn dĩ không hề đơn giản như hắn nghĩ. Quan hệ của các triêu thần, còn có quan hệ trong hậu cung, hắn dường như chẳng giống một hoàng đế đúng chuẩn.
Bên trong thư phòng vẫn chưa bị bám bụi, xem ra những người trong Vương phủ vẫn không lười biếng, bọn họ làm cho bên trong Vương phủ ngăn nắp gọn gàng.
Hắn mở bức tranh trước kia của mình, ngắm nhìn từng bức từng bức, khi hắn mở đến một bức tranh chân dung, bên trong là một tiểu cô nương, nhìn dáng vẻ, có lẽ là bản thân vẽ vào bảy năm trước, bản thân lúc đó chắc rất trân trọng bức tranh này, bởi vì bức tranh này được đóng gói rất tốt, bảo vệ cũng rất tốt.
Thiên Vũ Hàn càng nhìn càng cảm thấy người bên trong tranh rất quen thuộc, sau đó đem so sánh nàng với Tô Ngưng Nguyệt, xem ra người này chính là Tô Ngưng Nguyệt lúc nhỏ.
Nhưng mà, trong thư phòng của hắn, tại sao lại có tranh chân dung lúc nhỏ của Tô Ngưng Nguyệt, cuối cùng thì bọn họ có quan hệ như thế nào?
Câu hỏi này có thể hắn không thể biết được đáp án, nhưng Trương Nghiêm ở bên cạnh hắn nhiều năm, chuyện quan trọng như vậy nhất định hắn ta sẽ biết.
Trương Nghiêm cúi thấp đầu, nhìn vào bức tranh, chậm rãi nói: "Bức tranh này được bệ hạ vẽ vào bảy năm trước. Lúc đó, bệ hạ biết Tô tiểu thư, hơn nữa... Nhưng mà sau đó Hoàng thượng đến Tây Bắc dẹp loạn, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nên đã mất đi rất nhiêu ký ức, điêu quan trọng nhất là, sau đó bệ hạ đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng chỉ quên mỗi Tô tiểu thư."
Thiên Vũ Hàn nhìn vào những bức tranh này, tất cả đều là những thứ mà hắn từng quen thuộc, nhưng dường như hiện tại không còn thuộc về bản thân mình nữa. Khó trách, khó trách suốt nhiều năm qua, hắn luôn cảm thấy như trong lòng mình đang thiếu đi một cái gì đó, nguyên nhân chính là hắn đã quên đi một người quan trọng.
Thực sự không biết những năm tháng này nàng đã trải qua như thế nào, người mà mình yêu nhất lại quên mất nàng, sau đó còn lấy vợ sinh con. Nhưng tất cả những điều này, hắn không biết gì cả, thậm chí ngay lúc này, hắn cũng không nhớ được bất kỳ điều gì liên quan đến nàng.
Chung quy cũng đáng thương, nhưng những điều này còn có cách nào khác?. May mắn là vẫn còn thời gian, mọi thứ vẫn có thể bù đắp được. Bản thân như thế này vẫn không xem là quá trễ.
Sau khi gói gọn bức tranh, Thiên Vũ Hàn nói: "Trương Nghiêm, đi đến nhà của Tô thị lang."
Trương Nghiêm ngay lập tức đứng dậy, sau đó khẽ dặn dò với tiểu thái giám đang đứng ngoài cửa. Thiên Vũ Hàn đến nhà họ Tô. Bởi vì hắn đang cải trang vi hành, nên hắn không mang theo quá nhiều người theo, và cũng không mặc long bào, cho nên những tên hầu gác cổng ở Tô phủ không biết được thân phận của Thiên Vũ Hàn, nên họ đã cản Thiên Vũ Hàn lại.
Trương Nghiêm giải thích, nói: "Tiểu ca, làm phiền đi vào thông báo một tiếng, chúng ta là bạn của Tô thị lang." Nói rồi, còn rút ra một lượng bạc từ trong tay áo mình và đưa cho hắn ta.
Tên hầu ước lượng một chút số bạc, trọng lượng cũng ổn, sau đó nhìn y phục của những người này không hề bình thường, trông giống như là công tử cao quý đến từ một đại gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận