Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 668: Đồng Ý (2)

Chương 668: Đồng Ý (2)Chương 668: Đồng Ý (2)
Một nữ nhân khác cất lời:
"Không phải ta nói gì đại tẩu đâu, nhưng trong nhà mình có nhiều nữ nhi như vậy, ai tẩu cũng đều thấy chướng mắt hay sao mà còn cố tình tìm một đứa quê mùa ở bên ngoài vậy."
Sắc mặt Bắc Minh phu nhân hiện lên vẻ không vui, đây là tức phụ của lão nhị gia, là cái người mà một ngày nào mà không đối nghịch được với bà ta thì ngày đó sẽ cảm thấy khó chịu.
Ấy vậy mà à ta còn không có ánh mắt, tiếp tục nói:
"Kỳ thật ta cũng hiểu được tâm tư của đại tẩu, từ khi sinh được đại lão đại, đại ca cũng chưa từng vào phòng tẩu thêm nữa, chuyện này ở nhà chúng ta cũng không phải là chuyện bí mật gì. Nhưng thật ra, Phạm di nương trong phòng đại ca, liền sinh được liên tiếp ba hài tử, có hai đứa nữ nhi, nếu như đại tẩu thực sự thích nữ nhị, liền ôm lấy một đứa về mà nuôi, chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn lắm."
Lão phu nhân ngồi trên ghế cao giọng răn dạy:
"Đủ rồi, tức phụ lão nhị còn không mau câm miệng." Sau đó liền quay người nhìn về phía Bắc Minh phu nhân, tiếp tục nói:
"Tức phụ lão đại, tức phụ lão nhị ăn nói có chút khó nghe, thế nhưng tất không phải là không có đạo lý, con thấy sao? Nếu con không thích nữ nhi của Phạm di nương, trong phủ có nhiều nữ hài tử như vậy, nếu thật sự thích thì liền ôm về nuôi là được."
Bắc Minh phu nhân cười lạnh, nói là để bà ta nuôi, khắp nơi đều vì bà ta mà suy nghĩ, nhưng mà trên thực tế thì sao, còn không phải là ham muốn phần đồ cưới kia của bà ta hay sao. Chỉ là các nàng ta càng muốn, bà ta càng không cho. Bắc Minh phu nhân nói:
"Nương, không phải là con không muốn, nhưng mà mấy đứa nhỏ trong nhà đều quá yếu ớt. Nuôi chúng liên không dễ dàng gì, hơn nữa, con chỉ nhận làm nghĩa nữ, người ta ở bên ngoài tự có nương người ta nuôi, căn bản không cần con tiêu phí quá nhiều tâm sức. Còn con, cũng chỉ là chiếm vị trí dâu trưởng, nương nói xem, nếu như việc gì cũng phải khiến con tốn công phí sức thì con còn không nguyện ý đâu."
Quả nhiên, Bắc Minh phu nhân vừa nói xong, sắc mặt lão phu nhân ngồi trên cao kia nhất thời liên tối sâm lại. Nha hoàn của Bắc Minh phu nhân kéo kéo ống tay áo bà ta, muốn bà ta đừng nói thêm điều gì nữa. Thế nhưng, Bắc Minh phu nhân nghĩ tới một tiểu hài tử như Tô Ngưng Nguyệt, làm ăn buôn bán cũng ra hình ra dạng, vậy mà cuộc sống của chính bà ta giống y như một màu hỗn độn, đi đến đâu cũng đều bị ức hiếp, sỉ nhục. Nói đến nói đi, còn không phải là khi dễ nhà mẹ đẻ bà ta không còn ai hay sao?
"Lão phu nhân còn việc gì khác nữa không? Nếu không tức phụ liên cáo từ, dù sao trong nhà còn có rất nhiều chuyện chờ tức con xử lý."
Lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng thêm trầm xuống, ai chẳng biết, quyền quản gia vốn là của bà ta, chính là lại bị tức phụ hảo tâm cướp đi mất, khiến cho một lão phu nhân như bà chỉ còn là một vật trang trí râu ria.
Lão phu nhân trầm giọng nói: "Đứng lại.'Bước chân Bắc Minh phu nhân hướng ra ngoài dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn lão phu nhân: "Lão Phu Nhân còn có điều gì chỉ bảo?"
"Ngươi một mình chăm lo việc nhà quả thực quá bận, bảo Nhị đệ muội của ngươi đến giúp ngươi đi.'Nghe đến lời này, Nhị phu nhân cũng suýt cười rộ lên, lập tức khom người cảm tạ nói: "Tạ lão phu nhân."Sau đó dương dương đắc ý nhìn Đại phu nhân.
Đại phu nhân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cười cười: "Nếu nương đã quyết định rồi, vậy người vui vẻ là được."
Nói xong liền giậm chân bước về phủ viện của mình, trên đường đi bà hỏi: "A Nguyễn, ngươi nói xem chúng ta có nên rời khỏi cái phủ này không?”
A Nguyễn nghe xong câu này, hai mắt rưng rưng chực rơi lệ, chính mình đi theo tiểu thư bao nhiêu năm như vậy rồi, bà ấy trải qua cuộc sống như thế nào mình có thể không rõ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận