Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 274: Tập Kích Bất Ngờ Ngoài Thao Trường (2)

Chương 274: Tập Kích Bất Ngờ Ngoài Thao Trường (2)Chương 274: Tập Kích Bất Ngờ Ngoài Thao Trường (2)
Thiên Vũ Hàn nghe thấy quản gia nói vậy thì quay sang nhìn hắn ta.
"Chuyện này không cần phải để trong lòng, mọi chuyện đã được giải quyết rồi." Thiên Vũ Hàn nói với quản gia.
Quản gia nghe được câu này của Thiên Vũ Hàn thì cũng yên tâm hơn.
Cứ như vậy, Thiên Vũ Hàn trở về phòng của mình, sau khi hắn về phòng thì nhìn thấy chú thỏ bé nhỏ đang nhảy nhót trong lồng.
Lúc này Thiên Vũ Hàn mới nhớ ra là vì cứ bận rộn xử lý chuyện trong cung Vĩnh Ninh mà đã quên mất chú thỏ nhỏ bé đáng yêu này.
Thiên Vũ Hàn tới chỗ lồng thỏ quỳ xuống và bế chú thỏ bé nhỏ ra khỏi lồng.
"Bổn vương bây giờ sẽ đưa ngươi đi dạo." Thiên Vũ Hàn nói với chú thỏ.
Thiên Vũ Hàn cũng không biết là mình làm sao mà lại đau lòng vì một chú thỏ con như vậy.
"Chẳng là lại là vì nàng ấy sao?" Thiên Vũ Hàn thầm nghĩ.
Nha hoàn nhìn Thiên Vũ Hàn ôm con thỏ nhỏ bé nhận được sự cưng chiều trong lòng và đi tới hoa viên, Thiên Vũ Hàn thả con thỏ xuống dưới đất để cho con thỏ tự do chạy nhảy xung quanh.
Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của chú thỏ, trong lòng Thiên Vũ Hàn lúc này dần trở nên bình tĩnh.
Hắn lại nhớ đến những ngày tháng ở Lĩnh Nam, mặc dù Lĩnh Nam không sung túc được bằng kinh thành, nhưng Lĩnh Nam đất rộng người thưa, địa linh nhân kiệt, Thiên Vũ Hàn yêu thích bách tính của Lĩnh Nam, yêu thích bầu không khí của Lĩnh Nam, quan trọng nhất là ở Lĩnh Nam có người mà hắn nhớ nhung.
Lúc này mấy người Tô Ngưng Nguyệt ở trong Quế Lâm Cư đã không thể ăn nổi được nữa rồi, nhìn những chiếc đĩa được ăn sạch bách, Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười.
"Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ là mình lại ăn được nhiều thứ như vậy, món ăn ở đây thật sự là quá ngon!" Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
Còn lúc này hai người Tô Mộc và Tô Thần cũng đang chậm rãi xoa bụng và chầm chậm đi lại ở trong phòng.
Lúc Diêu Xuân ăn miếng đầu tiên, bà ấy thực sự đứng hình.
Từ nhỏ đến lớn bà ấy chưa bao giờ được ăn món ăn nào ngon như thế này.
"Nếu như mình có thể học được những món ăn ở đây, thì có thể về nhà làm những món ăn ngon cho mấy đứa Nguyệt Nguyệt ăn rồi." Diêu Xuân thâm nghĩ.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân ở bên cạnh đang lơ đãng.
"Cũng không biết là mẫu thân bị làm sao?" Tô Ngưng Nguyệt giơ tay ra khua khua trước mắt của Diêu Xuân.
"Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân đang ở bên cạnh.
Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì lắc đầu.
"Có gì đâu, ta có nghĩ gì đâu, Nguyệt Nguyệt ăn no chưa con?" Diêu Xuân vội vàng chuyển chủ đề.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được câu nói của Diêu Xuân thì gật đầu
"Mẫu thân, Nguyệt Nguyệt ăn nó lắm rồi." Tô Ngưng Nguyệt nở một nụ cười hài lòng.
Diêu Xuân thấy vậy thì cũng mỉm cười.
"Ăn no là được rồi." Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Mẫu thân, chúng ta ăn nhiều như vậy rồi, ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân. Diêu Xuân nghe thấy câu nói của Tô Ngưng Nguyệt thì liền chậm chạp đứng lên.
Diêu Xuân nhìn Tô Mộc Và Tô Thần ở một bên.
"Ăn xong rồi chúng ta đi thôi" Diêu Xuân nói với bọn họ.
Tô Mộc và Tô Thần thấy Diêu Xuân nói vậy thì gật đầu.
"Vâng ạ." Tô Mộc và Tô Thần đồng thanh nói.
Cứ như vậy, mấy người bọn họ đi ra khỏi phòng.
Lúc này Tô Thần cô cùng hưng phấn đến mức mà lúc ra khỏi phòng còn không chú ý đến người phía sau mình.
Tô Thần không cẩn thận va vào một đứa bé và làm nó ngã, không ngờ đứa bé đó lại còn khóc um lên.
Tiếng khóc của đứa trẻ thu hút mẹ của nó.
Khi mẹ của đứa bé thấy con mình khóc lóc thảm thiết như vậy, nàng ta đau lòng vội vàng bế đứa bé lên.
"Các người đi không nhìn đường à! Mắt mù rồi chắc?" Lúc này mẹ của đứa bé kìa chửi bới mấy người Tô Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận