Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1012: Sát Phạt (2)

Chương 1012: Sát Phạt (2)Chương 1012: Sát Phạt (2)
Khi Tô Ngưng Nguyệt ra đến ngoài cổng thành thì trời đã tối, cổng thành cũng đã đóng từ lâu, Lâm Dương nhìn cánh cổng lớn đóng chặt, muốn gọi bọn họ ra mở cổng nhưng bị Tô Ngưng Nguyệt ngăn lại.
"Lâm Dương, ngươi lại đây." Giọng của Tô Ngưng Nguyệt vọng ra ngoài.
Lâm Dương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi vào theo mệnh lệnh của Tô Ngưng Nguyệt, mệnh lệnh của công tử không thể làm trái.
"Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không bỏ lại bọn ngươi nữa, ta cũng rất trân trọng mạng sống này, ta có chuyện muốn dặn dò bọn họ.
"Ừm." Lâm Dương nói.
"Gọi bọn họ ra đây.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Lâm Dương, thử nhìn ngó xung quanh, không gian không hề cảm nhận được có ai đang ẩn nấp ở quanh đây.
Còn chưa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thập Tam bái kiến công tử, công tử có việc gì dặn dò."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn ngó xung quanh nhưng không nhìn thấy ai, người ở đâu vậy?
"Công tử không cần phải tìm kiếm đâu, Thập Tam ở bên ngoài xe ngựa." Tô Ngưng Nguyệt kéo rèm cửa ra, quả nhìn nàng nhìn thấy một ám vệ mặc đồ đen, nhưng điều khiến Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy hài lòng là khuôn mặt kia không tệ.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, căn dặn ám vệ kia: "Người về cung một chuyến, giao bức thư này cho hắn."
Tô Ngưng Nguyệt đưa một bức thư ở trong tay mình ra, dòng chữ viết bên trên vẫn còn chưa kịp khô, có vẻ là vừa mới viết.
Người kia mặt không cảm xúc, sau khi nhận lấy lá thư thì vội vàng bay đi, khóe miệng Tô Ngưng Nguyệt co giật, có phải là người ở bên cạnh Thiên Vũ Hàn đều như vậy không, thích mặc đồ màu đen, mặt lúc nào cũng lạnh như băng.
"Bọn họ là ai?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Lâm Dương ở bên cạnh.
"Người không biết sao?" Lâm Dương có hơi ngạc nhiên, công tử không biết chuyện này sao?
"Ta nên biết chuyện này sao?" Tô Ngưng Nguyệt có hơi hoài nghi.
"Người vừa rồi là ám vệ riêng của hoàng thượng, ám vệ Thập Tam, người trong đó toàn là cao thủ, phải nói là cho dù chỉ có một người của ám vệ Thập Tam, đối phó với toàn bộ thị vệ trong hoàng cung cũng không thành vấn về." Lâm Dương nói, trong giọng nói có chút kính phục.
Đôi mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt còn mang theo một tia oán trách, dùng một người có thể lấy một chọi một nghìn đi để truyền tin, mà người đó cũng vẫn đi.
Dường như có thể hiểu được ý trong đôi mắt của Lâm Dương, Tô Ngưng Nguyệt véo mũi mình, nàng cũng không biết mà? Ai mà biết bọn họ lại lợi hại như vậy chứ?
"Lần này đi theo ta có bao nhiêu người, một mình hắn ta thôi à?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
"Không chỉ có một, hoàng thượng phái toàn bộ bọn họ đi bảo vệ cho người rồi." Lúc Lâm Dương nói ra câu này còn có chút oán hận trong lòng.
Tô Ngưng Nguyệt có hơi ngạc nhiên, hắn phái toàn bộ người đi theo nàng sao?
Nàng có hơi mềm lòng, hắn vẫn là kiểu ngoài lạnh trong nóng như vậy, như vậy rồi mà cũng không nói ra, muốn khiến cho nàng tiếp tục hiểu lâm hắn sao?
"Công tử, chúng ta đi đâu?" Lâm Dương trầm mặc một lát rồi lên tiếng hỏi.
"Chúng ta tới biên cương." Tô Ngưng Nguyệt dừng lại trong chốc lát rồi mới lên tiếng, giọng điệu mang theo sự dứt khoát.
"Biên cương?" Lâm Dương kinh ngạc, nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ khó tin, sao lại muốn tới biên cương chứ. "Đúng vậy, chúng ta tới biên cương xem tình hình ở đó như thế nào. Ngươi có muốn biết trong bức thư vừa rồi của ta viết cái gì không? Trong thư viết tướng quân Lệnh Hồ Xung Phong ở ngoài biên cương, bây giờ hắn ta ở ngoại ô kinh thành, ngươi nói tình hình bây giờ có khẩn cấp không?" Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh nói.
"Lệnh Hồ Xung Phong?" Lần này Lâm Dương kinh ngạc nói, sao hắn lại ở đây.
"Chính lúc vừa rồi, ở chỗ đó vẫn còn có người ẩn nấp, bọn họ chính là người của Lệnh Hồ Xung Phong, trong đó còn có cả bản thân hắn ta, ngươi nói chúng ta có nên đi không?" Lúc này giọng điệu của Tô Ngưng Nguyệt mang theo sự ép buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận