Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1002: Hiểu Lầm. (2)

Chương 1002: Hiểu Lầm. (2)Chương 1002: Hiểu Lầm. (2)
Hơn nữa hắn không hề kinh ngạc và quan tâm đến việc nàng biết võ công, điều này có phải đã nói rõ rằng hắn đã không còn quan tâm đến nàng nữa hay không? Việc này càng khiến trái tim nàng khó chịu hơn so với việc hắn trách móc nàng.
Từ tận đáy lòng hắn không tin nàng.
Trong một căn phòng khác.
Hai huynh đệ im lặng nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Ánh mắt của Thiên Vũ Hàn vẫn khá lạnh lùng, mặt của Thiên Vũ Trạch vẫn còn hơi nhợt nhạt , nhưng trong đôi mắt vẫn sáng long lanh, như thể là hoàn thành một điều lớn lao.
"Đệ gọi ta có việc gì không?" Cuối cùng vẫn là Thiên Vũ Hàn mở lời trước, dù sao chuyện này hắn cũng có chút trách nhiệm. Đây là chuyện mà thê tử của hắn, cũng chính là Tô Ngưng Nguyệt làm, lẽ ra hắn nên xin lỗi hắn ta, hơn nữa lúc trước cũng có chút áy náy với Thiên Vũ Trạch, vì thế Thiên Vũ Hàn vẫn là người mở lời trước, điều này thay mặt cho cái cúi đầu đối với Thiên Vũ Trạch của hắn.
"Hoàng huynh, huynh đừng trách hoàng tẩu nữa, hoàng tẩu cũng không cố ý, hơn nữa chuyện này phải trách ta trước. "Thiên Vũ Trạch bình tĩnh nói, trong ngữ khí còn mang theo vẻ hối lỗi đối với Tô Ngưng Nguyệt.
Cách nói như này khiến Thiên Vũ Hàn càng cảm thấy áy náy, càng không hài lòng với thái độ đối của Tô Ngưng Nguyệt, hắn nghĩ là hắn quá nuông chiều nàng, đáng lẽ phải cho nàng một bài học, nhưng điều hắn không biết là lân tức giận này có thể sẽ tạo nên sự hiểu lầm giữa hắn và Tô Ngưng Nguyệt.
"Ừm”" Thiên Vũ Hàn ừm một tiếng, cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa.
"Đúng rồi, lần này bảo đệ tiến cung là vì một việc. chuyện này cũng khá quan trọng, trong triều không có ai có thể gánh vác nổi công vụ này, người mà ta nghĩ ra chỉ có đệ, vì thể lần này đệ có thể gánh vác không?" Thiên Vũ Hàn lên tiếng. "Hoàng huynh có chuyện gì, ta đều có thể làm được, chẳng phải trước đây đã nói rồi hay sao? Vì vậy hoàng huynh không cần phải khách khí như vậy, chuyện này huynh giao phó ta nhất định sẽ hoàn thành." Thiên Vũ Hàn nói, nhưng trong ánh mắt lóe lên sự tổn thương.
Thiên Vũ Hàn không hề chú ý tới, chỉ tưởng là hắn ta đã đồng ý, sao đó chỉ "Ừm" một tiếng.
"Vậy thì chuyện lần này là chuyện gì vậy? Là chuyện gì mà chỉ có ta mới có thể hoàn thành, còn những người khác thì không? Ta nghĩ chuyện này nhất định là sẽ rất thú vị." Thiên Vũ Trạch bình tĩnh nói, dáng vẻ của Thiên Vũ Trạch lúc này dường như không thấy được là hắn vừa mới bị thương, vẫn là vẻ mặt tà mị đó.
"Chuyện lần này vô cùng quan trọng. Chính là cần đệ đi thu thập lương thảo. Đệ cũng biết sự hòa thuận của chúng ta và biên cương chẳng duy trì được bao lâu nữa, bây giờ biên cương đã bắt đầu rục rịch hành động rồi, chúng ta không thể bị động như vậy được. Bây giờ cũng phải bắt đầu chuẩn bị rồi." Thiên Vũ Hàn điềm đạm nói.
"Thu thập lương thảo? Chuyện lớn như thế này, hoàng huynh yên tâm giao cho ta như vậy sao, với cả ta phải thu thập như thế nào đây? Bây giờ đã bắt đầu qua đông, về cơ bản lương thảo cũng đã thu hết vào kho lương của quốc gia rồi, vậy thì còn có gì để mà thu thập nữa?" Thiên Vũ Trạch có chút nghi hoặc nói.
"Lần này nơi mà đệ tới chủ yếu là những vùng thôn quê. Bởi vì nông dân trong thời gian qua mùa động, bọn họ sẽ để dành một số loại lương thực chịu lạnh khá tốt, hơn nữa cũng không dễ bị hư hỏng, nhiệm vụ chính lần này chính là dùng những đồ vật tương đương để đổi lấy những loại lương thực này, như vậy thì ta còn có thể có một đường lui cho đội quân của chúng ta, chúng ta có thể có thêm một con đường, để đề phòng lúc bất trắc." Thiên Vũ Hàn nói.
"Hoàng huynh, sao huynh biết được những chuyện ở vùng nông thôn chứ?" Thiên Vũ Trạch hỏi, như thể là có chút nghi ngờ, hoàng huynh thường xuyên ơ trong hoàng cung sao có thể biết ở vùng nông thôn vào mùa đông sẽ dự trữ lương thực chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận