Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 749: Bị Thương (2)

Chương 749: Bị Thương (2)Chương 749: Bị Thương (2)
"Ở trong cái kinh thành này, phủ Thừa tướng cách Vương phủ cũng không xa lắm, Vương huynh thật sự nhớ Vương phi sao không tự mình đi tìm? Còn hạ thánh chỉ làm gì? Ngươi cho rằng thánh chỉ trâm tốt đến vậy sao, muốn có thì có? Ta hạ một thánh chỉ vì để Vương phi trở vê, ta không mất mặt à?"
Kỳ thật, trong lòng Thiên Vũ Hàn có chút khoái ý, xem ra không chỉ có mình hắn buồn bực. Như này trong lòng hắn cân bằng hơn rất nhiều.
Thiên Vũ An oán trách nhìn hắn, hỏi: "Bệ hạ không thể nhân từ một chút sao? Thần không có thê tử thì có lợi gì cho ngài thế?"
"Không có lợi gì hết. Nhưng mà, trẫm chỉ là không quen nhìn ngươi thế thôi, dù sao trẫm không có Hoàng hậu bên cạnh, ngươi thì không có Vương phi bên cạnh, như này trong lòng trẫm dễ chịu hơn." Thiên Vũ Hàn nói ra câu này có chút đáng yêu. Thiên Vũ An không biết có phải là ảo giác của mình hay không, luôn cảm thấy đêm nay bệ hạ có chút kỳ quái, dường như còn một chút buồn bực.
"Bệ hạ, nếu như ta nhớ không lầm, Tô tiểu thư hình như là Hoàng hậu của người mà, người nói như vậy, Tô gia nhất định sẽ không vui." Lời Thiên Vũ An nói làm Thiên Vũ Hàn cảm thấy khó chịu: "Nàng đã tuân theo thánh chỉ, tại sao người còn muốn thay đổi?"
Có thể nói, những lời này của Thiên Vũ An là cố ý để Thiên Vũ Hàn không vui, lúc đầu hắn bởi vì điều này mới không vui, nhưng bây giờ, Thiên Vũ An còn lấy điều này đâm vào lòng hắn, thật là quá đáng.
Sau đó hắn nheo nheo cặp mắt của mình, nói thâm trong lòng: Ngươi bị Vương phi bỏ là đáng đời.
Cũng bởi vì câu nói trên, Thiên Vũ Hàn trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Thiên Vũ An không hiểu mình nói sai cái gì? Tại sao Thiên Vũ Hàn lại tức giận như thế?
Lúc trước uống say Thiên Vũ Hàn đi đứng đã rất loạng choạng, nhưng hôm nay hắn còn muốn đi bộ về cung. Trương Nghiêm quả thực muốn quỳ xuống lạy hắn, hắn ta không ngờ rằng, Hoàng đế bệ hạ uống say lại khó dỗ như vậy.
Trước kia tại sao không nhận ra, Thiên Vũ Hàn uống say rất giống một hài tử? Ai, thật mong Tô tiểu thư sớm gả vào cung, nếu vậy, những lúc bệ hạ như này, cũng có người khuyên bảo.
Tô Ngưng Nguyệt làm sao biết được trong cung có người nhớ nàng đến vậy đâu.
Thiên Vũ Hàn tuy đã say, nhưng vẫn hất người ta ra, đi dạo một mình trong hoa viên của An phủ thân vương. Không chú ý hòn đá trước mặt, cứ như vậy trực tiếp đụng vào.
Trương Nghiêm trợn tròn mắt, các nô tài đi theo cũng trợn tròn mắt, bệ hạ thế mà bị thương rồi, thật là đáng chết, nếu như xảy ra chuyện gì, cái mạng này thật sự khó giữ.
"Bệ hạ, bệ hạ, ngài ổn chứ?" Trương Nghiêm đỡ Thiên Vũ Hàn, thấy vết thương trên đầu hắn rất lớn, còn chảy rất nhiêu máu, Trương Nghiêm hô lớn: "Nhanh, nhanh đi mời đại phu, nhanh đi."Sau đó lại chỉ một người khác nói: "Nhanh đi nói với An thân vương, kêu Vương gia thu xếp ra khỏi phòng đi."
Xuất cung tốt đẹp cuối cùng kết thúc trong náo loạn. An Thân vương cũng không ngờ là, mình chỉ uống rượu cùng Hoàng thượng, sao đột nhiên, Hoàng thượng lại xảy ra chuyện trong phủ mình, hi vọng không có chuyện gì lớn, nếu không mình nhất định khó thoát khỏi kiếp nạn, Bồ Tát phù hộ, hi vọng không có chuyện gì.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy đầu mình rất đau, sau đó trước mắt là một vùng tối tăm, muốn mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy gì cả, sau đó tiếp tục hôn mê, khi hắn mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy một một nữ hài tử, có lẽ chỉ là bóng đêm, hắn thấy một bóng người nhảy vào cửa sổ.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, sau đó hắn đi theo xem thử, dường như người kia không nhận ra hắn, hay nói cách khác, người kia không nhìn thấy hắn.
Hắn thấy một nam hài tử đang ôm một nữ hài tử khoảng chừng mười tuổi, mặc dù nữ hài tử kia còn nhỏ, nhưng hắn có thể thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận