Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 339: Dở Khóc Dở Cười (1)

Chương 339: Dở Khóc Dở Cười (1)Chương 339: Dở Khóc Dở Cười (1)
Tô Ngưng Nguyệt ngây ra khi nghe những gì Điềm Điềm nói.
"Đúng vậy, ta còn chưa ăn trưởng tu, làm sao có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh?" Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Chuyện gì vậy?" Điềm Điêm nghe lời Tô Ngưng Nguyệt nói, đưa mắt nhìn Mật Mật.
"Mật Mật, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Mật Mật lắc đầu.
"Ta cũng không biết tại sao tiểu chủ nhân chưa ăn trưởng tu mà có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, tiểu chủ nhân, người buồn ngủ ạ?" Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: "Ta không buồn ngủ."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại kỳ lạ như vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Điềm Điềm và Mật Mật ngơ ngác đứng một bên.
"Không sao, trước tiên đừng nghĩ gì, ta thấy cảnh sắc xung quanh khá tốt, chúng ta lên núi trước đi, không thể để các ngươi đói được." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Mật Mật-Điềm Điêm nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, chúng nhìn nhau.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Chúng nó đồng thanh nói.
Họ cứ thế đi về phía ngọn núi.
Trời dân sáng lên, Tô Ngưng Nguyệt nhân lúc mấy người Diêu Xuân vẫn chưa phát hiện, nàng quay trở về phòng của mình.
Sau khi trở lại, Tô Ngưng Nguyệt nằm lên giường ngủ.
"Thực sự quá mệt!" Tô Ngưng Nguyệt nói xong liền ngủ mất. Lúc này Điềm Điềm và Mật Mật đã ăn no, chúng nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi tất cả đều ngủ say, họ không biết rằng toàn thân của Điềm Điêm và Mật Mật đang phát ra một luông ánh sáng vàng nhạt, sau đó ánh sáng biến mất khỏi cơ thể chúng.
Sau khi Diêu Xuân tỉnh dậy, bà ấy đi vào bếp, thấy đã hết rau dưa.
"Làm sao đây? Chẳng lẽ phải ra chợ phiên mua ít thức ăn?" Diêu Xuân nghĩ hôm qua vì bận quá nên quên mang theo con gà rừng mà Lưu thẩm mang đến cho bà ấy.
Diêu Xuân nghĩ đến đây bèn đi vào trong sân, thấy con gà rừng vẫn đang ngủ trong lồng, bà ấy sợ nó chết khát nên cho ít nước vào lồng.
"Hay là bây giờ mang chúng cho Lưu thẩm luôn, rồi đến chợ phiên mua ít thức ăn về nấu cơm." Nghĩ vậy, Diêu Xuân liền bắt lấy con gà rừng, đi đến nhà Lưu thẩm.
"Lưu thẩm có ở nhà không?" Diêu Xuân đứng trước cửa, lớn tiếng gọi.
Lưu thẩm đang làm bữa sáng, nghe thấy bên ngoài có người gọi, vội kêu hai nhỉ tử ra mở cửa.
"Nương của hai đứa có nhà không?" Diêu Xuân thấy hai nhi tử của Lưu thẩm đến mở cửa cho mình liên hỏi chúng.
"Thẩm ơi, nương có ở nhà ạ." Hai đứa trẻ lễ phép trả lời Diêu Xuân.
Diêu Xuân bước vào cửa, bà ấy cầm con gà rừng trên tay cũng không tiện vào nhà.
Diêu Xuân nhìn hai đứa trẻ: "Nhà mấy đứa có lồng để nhốt con gà rừng này vào không?”
Khi hai đứa trẻ nhìn thấy Diêu Xuân xách con gà rừng, miệng chúng như chảy cả nước miếng ra ngoài. Dường như chúng thấy một con gà rừng thơm phức được đặt trước mặt, hai đứa trẻ nhịn lại, nuốt nước miếng, nhanh chóng tìm một cái lồng để Diêu Xuân nhốt con gà rừng vào.
Diêu Xuân bước vào nhà, bà ấy thấy Lưu thẩm đang nấu ăn.
"Bà nấu ăn sớm thết" Diêu Xuân nói với Lưu thẩm.
"Ừ, sao bà đến sớm vậy?"
"Ai da, hôm qua ta hơi bận, quên mất phải mang con gà rừng này sang cho bà, chẳng phải hôm nay sực nhớ ra nên mang qua cho bà sao." Diêu Xuân nói với Lưu thẩm.
"Gà rừng? Gà rừng gì?" Lưu thẩm hỏi.
"Con gà rừng mà hôm qua bà gửi cho chúng ta đó, bà quên rồi à?"
"Ôi trời, ta nói bà, con gà đó là bắt cho nhà bà mà, để lão gia tử và mấy đứa nhỏ bồi bổ sức khỏe! Sao bà lại mang sang cho ta làm gì?"
"Nhà bà cũng có con nhỏ mà. Nếu muốn ăn thì chúng ta có thể ra chợ phiên mua một ít là được rồi." Diêu Xuân nói với Lưu thẩm.
"Con gà rừng đó được mang từ trên núi về, bổ dưỡng hơn gà mua ngoài chợt Ta đã đưa cho bà thì bà cứ ăn đi, bà trả về cho tôi thế này, bà nghĩ tôi sẽ vui sao?" Lưu thẩm nói.
Diêu Xuân bật cười khi nghe những gì Lưu thẩm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận