Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 964: Cảm Động (2)

Chương 964: Cảm Động (2)Chương 964: Cảm Động (2)
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy hơi tủi thân, nàng làm như vậy còn không phải là vì điều tra tìm kiếm sự thật, san sẻ bớt với hắn hay sao, ai mà biết là hắn vẫn đang gầm lên với mình, trong lòng khỏi phải nói là có cảm giác gì.
"Ta cũng không phải là cố ý." Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm nói, nếu như không nghe ký thì sẽ không nghe ra được cái gì.
"Chỉ mấy câu không phải là cố ý thì có thể làm tin đồn khắp kinh thành lúc này lắng xuống được sao? Có thể xử lý được vết thương của nàng hay sao?" Ngữ khí của Thiên Vũ Hàn vẫn đều đều, chỉ thờ ơ nói.
Tô Ngưng Nguyệt không biết vì sao lại nghe được sự trách móc ở trong đó, sự ấm ức ở trong lòng lại càng lớn, nhưng chỉ kìm nén ở trong lòng mình, tích lũy lại.
Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên, trong lòng khẽ thở dài, có phải mình nói nghiêm khắc quá rồi không?
Nếu như không nghiêm khắc một chút, vậy thì lân sau nàng nhất định vẫn sẽ không để tâm, vậy thì lần sau sẽ lại bị thương là không thể tránh được, có lẽ cũng sẽ xảy ra chuyện gì khiến nàng phải hối hận muộn màng, chuyện này vẫn không nên mạo hiểm.
Nếu như còn nói tiếp, nhìn dáng vẻ kia của Tô Ngưng Nguyệt, mặc dù không nhìn thấy nét mặt nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm trạng bây giờ của nàng không được tốt, có lẽ là đang tủi thân, hắn cũng có chút không kìm nổi lòng.
Cuối cùng Thiên Vũ Hàn vẫn bất đắc dĩ thở dài, hắn cả đời này bị nàng nắm ở trong tay rồi, không nỡ làm cho nàng khóc, không nỡ làm nàng tức giận hoặc là phải chịu ấm ức, nhưng những thứ này hắn chấp nhận hy sinh vì nàng.
Thiên Vũ Hàn ngồi trên giường, thì thâm bên tai Tô Ngưng Nguyệt: 'Không phải là ta muốn cố ý hung dữ với nàng, chỉ là nàng ra ngoài một mình, cũng không đem thị vệ theo, ta là có chút lo lắng cho nàng, cộng thêm lần này thấy nàng bị thương nên cảm xúc có chút không đúng."
Thiên Vũ Hàn thấy Tô Ngưng Nguyệt vẫn không ngẩng đầu lên, trực tiếp ôm lấy nàng, dựa vào đầu này, nhẹ nhàng nói: 'Bây giờ vẫn cảm thấy ấm ức sao?"
Tô Ngưng Nguyệt thấp giọng nói: "Ta ấm ức lúc nào chứ?"
Thiên Vũ Hàn bất lực cười nói: "Được, nàng không ấm ức."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ Hàn, trong ánh mắt mang chút sương mù, mũi cũng ửng đỏ, nhìn mà khiến người ta phải đau lòng.
"Lần này là ta sai, không nói nói quá gay gắt như vậy." Thiên Vũ Hàn thấp giọng nói.
Sương mù trong mắt của Tô Ngưng Nguyệt lại càng rõ hơn, lần này không phải là ấm ức là mà cảm động, tại sao Thiên Vũ Hàn lại đối xử với nàng tốt như vậy, chuyện lần này là lỗi của nàng, không nghe lời của hắn, lại còn bị thương, vừa rồi chỉ là có chút khó chịu thôi.
Vừa định xin lỗi Thiên Vũ Hàn trước, không ngờ nàng còn chưa hành động gì, Thiên Vũ Hàn đã trực tiếp nhận lỗi với nàng, người như vậy sao có thể không khiến cho nàng động lòng được chứ?
Nước mắt không thể kìm nổi nữa, nước mắt lăn dài trên mặt, Thiên Vũ Hàn nhìn mà thấy đau lòng, trực tiếp đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn vừa lau thì nước mắt của Tô Ngưng Nguyệt lại càng chảy ra nhiều hơn, khiến cho Thiên Vũ Hàn cũng không dám lau tiếp nữa.
Chỉ thấp giọng hỏi: "Sao thế này? Nói khóc khóc?"
Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp gục vào trong lòng Thiên Vũ Hàn mà lớn tiếng khóc, nàng xuyên tới đây vẫn luôn là có ấm ức gì thì đều nhẫn nhịn mà không nói với ai, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy cho dù là mình sai nhưng vẫn có người sẽ cúi đầu nhận sai vì nàng.
Cho dù là mẫu thân hay huynh trưởng của nàng có yêu chiều nàng như vậy, mặc dù cũng yêu thương chiều chuộng nàng nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ như vậy, điều này làm sao có thể khiến nàng không cảm động được chứ?
Thiên Vũ Hàn có chút luống cuống không biết phải làm sao, không biết tại sao mà hắn càng dỗ dành thì nàng càng khóc dữ dội hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận