Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 546: Nhà Bếp Tô Gia. (2)

Chương 546: Nhà Bếp Tô Gia. (2)Chương 546: Nhà Bếp Tô Gia. (2)
Nói rồi dùng tay miêu tả độ dài, Đại Vượng nói: "Được, vậy Nguyệt muội tử đợi một lát để ta đi vót que.
Tô Ngưng Nguyệt lấy một cái đĩa sạch ra, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp đợi Đại Vương đi vót que quay lại , Đại Vượng còn chưa quay lại thì tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt đã dắt Lý Tích Tuyết về trước rồi, Tô Thần đưa hoa quả sấy khô ở trong tay cho Tô Ngưng Nguyệt sau đó lại dẫn Lý Tích Tuyết ra sân chơi.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt lấy được hoa quả sấy khô thì cắt thành từng miếng nhỏ cho vào trong bát, lúc này Đại Vương cầm theo que đã vót xong quay lại, nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nguyệt muội tử, muội xem que vót như này được chưal" Tô Ngưng Nguyệt quay đầu lại nhìn, giống hệt với cái que ở trong trí nhớ của nàng, vui vẻ nói: "Cám ơn Đại Vượng ca, huynh ngồi ở đây nghỉ một lát trước đi, ta làm xong ngay đây."
Đầu tiên Tô Ngưng Nguyệt xiên những quả táo gai lại với nhau, rồi lại bê nước đường vẫn đang đun với lửa nhỏ sang một bên, Tô Ngưng Nguyệt cho que táo gai ngập trong nước đường, sau đó lấy ra và để vào đĩa, Tô Ngưng Nguyệt rắc hoa quả sấy khô mình vừa cắt nhỏ lên xiên táo gai phủ nước đường, một lúc sau khi nước đường nguội là thành hình rồi.
Tô Ngưng Nguyệt đưa xiên kẹo hồ lô làm xong đầu tiên cho Đại Vượng và nói: "Đại Vượng ca, huynh nếm thử xem, bây giờ có ngon hơn không?"
Đại Vượng nhận lấy xiên kẹo hồ lô mà Tô Ngưng Nguyệt đưa cho, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt xen lẫn với hương vị của hoa quả sấy khô, mùi vị lập tức lan truyền khắp trong miệng, nước miếng lập tức ứa ra.
Kẹo hồ lô là món ăn vặt khoái khẩu nhất đối với trẻ con, Đại Vượng cũng rất thích liền nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nguyệt muội tử đây là gì vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt cười nói: "Đây gọi là kẹo hồ lô, nếu thích ăn thì lát nữa huynh lấy vê mấy xiên, bây giờ vẫn chưa vào mùa đông nên không để được lâu."
Đại Vượng gãi đầu nói: "Được, vậy thì cảm ơn Nguyệt muội tử trước nhé, ta cũng muốn mang cho nương ta ăn thử, bà ấy chắc chắn là chưa từng được ăn."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Đại Vượng thầm nghĩ: "Đúng là một đứa trẻ hiếu thuận."
Sau đó lại tiếp tục nhúng que táo gai vào trong nước đường, rồi lại lấy ra để vào trong đĩa và rắc hoa quả cắt nhỏ cho dính đều lên xiên táo gai phủ nước đường, rồi đợi cho khô.
Cứ như vậy liên tiếp làm mấy xiên cho Đại Vượng, Đại Vượng cần kẹo hồ lô và cảm ơn Tô Ngưng Nguyệt, sau đó mỉm cười và ra về, lúc đi qua sân nhà, Tô Thần và Lý Tích Tuyết đều bị cây kẹp hồ lô lóng lánh đẹp đế trong tay Đại Vượng thu hút, Tô Thần đệ đệ của Tô Ngưng Nguyệt lập tức dắt tay Lý Tích Tuyết chạy thẳng vào trong bếp.
Miệng kêu lên: "Tỷ tỷ vừa rồi trong tay Đại Vượng ca cầm cái gì vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy giọng tiểu đệ của mình liền trêu ghẹo: "Ôi, lúc trước ai bảo là bị ta lừa ý nhỉ, còn nói là táo gai không ngon, bây giờ tới đây làm gì."
Tô Thần nhìn Tô Ngưng Nguyệt, mặt nịnh bợ nói: "Tỷ, xem tỷ nói kìa, đó chẳng phải là lần đầu tiên được ăn sao, vừa rồi cái Đại Vương ca cầm trông có vẻ rất ngon, đệ cũng muốn."
Tô Ngưng Nguyệt xoa đầu tiểu đề của mình, cười nói: "Đệ đó, vừa thấy có đồ ăn ngon là liên chạy tới ngay."
Tô Thần sơ chỗ Tô Ngưng Nguyệt vừa chạm vào, cười hềnh hệch nói: "Tỷ, đệ cũng muốn cái mà Đại Vương ca cầm đi, đệ muốn hai cái, còn có cả Ngưng Nhi nữa."
Tô Ngưng Nguyệt buồn cười nhìn Tô Thần tiểu đệ của mình.
Vẫn là đứa trẻ mà đã dĩnh lấy cô nương nhà người ta như vậy, đúng thật là, cũng không biết là học của ai, Tô Ngưng Nguyệt lại dựa theo những bước vừa rồi làm thêm cho Tô thần hai cây nữa, sau khi Tô Thần có được kẹo hồ lô, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Cái này gọi là kẹo hồ lô, không được ăn quá nhiều, một ngày chỉ được ăn một cây thôi, nếu ăn nhiều thì cái bụng nhỏ bé có hai đứa sẽ không chịu nổi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận