Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 594: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (3)

Chương 594: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (3)Chương 594: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (3)
Chỉ thấy Lục chưởng quỹ liếc nhìn sang Lưu Thuận một cái sau đó nói: "Sau này chuyện giao nhận hàng hóa từ chỗ cô nương sẽ giao cho cậu ta phụ trách, dù sao ta cũng không còn ít tuổi nữa rồi."
"Ồ" Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý mà tiếp tục nói. Sau khi thỏa thuận kỹ càng cụ thể về việc giao nhận hàng hóa, Tô Ngưng Nguyệt tiễn chưởng quỹ về, cũng không có tâm trạng đi tới vườn rau nhỏ nữa mà trở vê phòng của mình, định đi vào trong không gian.
Bên này Lưu Thuận và Lục chưởng quỹ về đến tiệm thuốc.
"Lưu Thuận, ngươi đi theo ta, có chuyện này muốn nói với người."
Lục chưởng quỹ gọi Lưu Thuận một tiếng, từ lúc ra khỏi Tô trạch tới bây giờ hắn ta vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Lục chưởng quỹ vừa vào phòng nhà thì nhìn thấy trong phòng có người: "Hôm nay ngươi làm tốt lắm."
Chỉ thấy người trong phòng quay người lại: "Bái kiến Bắc Minh công tử."
Lục chưởng quỹ và Lý Thuận lập tức quỳ trên mặt đất.
"Chúng tôi đều làm việc vì người, chuyện của người bọn ta không nên bàn luận quá nhiều, nhưng người để ngọc bội lại cho Tô cô nương, sẽ xảy ra chuyện gì trong lòng người còn không hiểu sao? May mà buổi chiều người cứu vãn kịp thời, nếu không giờ đã không quỳ ở đây rồi."
Bắc Minh nhìn Lục chưởng quỹ nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Lục chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, biết rằng mình vừa đi một vòng quỷ môn quan "Ngươi chính là người phụ trách việc vận chuyển hàng hàng sau này đúng không?" "Vâng, vâng thưa công tử."
Lưu Thuận lo lắng đáp."Làm cẩn thận, chuyện tiếp theo sau đây người tự sắp xếp, đừng nói với Tô cô nương là ta vẫn ở đây." Nói xong Bắc Minh liền rời đi. Lục chưởng quỹ thở dài và nói với Lưu Thuận mấy câu, sắp xếp và bảo hắn ta đi nghỉ ngơi. Thầm nghĩ: sao cứ cảm thấy hình như quên mất chuyện gì?
Lúc này Thiên đại vương gia ở Tây Bắc cũng nhận được tin từ ám vệ của mình.
"Ngươi nói là chuyện lần này đều liên quan đến thừa tướng sao?" Nhìn mật vệ trước mặt mình, Thiên Vũ Hàn trâm giọng hỏi.
"Phần lớn là như vậy, còn một phần nhỏ là liên quan đến người ở trong cung kia."
Ám vệ đáp.
"Hoàng huynh của ta không ngu ngốc như vậy đâu, lui xuống đi, nhớ nắm giữ chứng cứ cho hẳn hoi."
Thiên Vũ Hàn lặng lẽ nhìn ngọn đèn ở trước mặt.
"Chuyện thú vị liên quan đến hoàng cung, xem ra đêm nay có rất nhiều người không ngủ được rồi...' Đột nhiên nói một câu nhẹ nhàng.
Phủ thừa tướng, kinh thành.
Trong thư phòng phủ thừa tướng đèn sáng trưng, thừa tướng đại nhân bình tĩnh cầm một cuốn sách để đọc, nhưng hành động ngước mắt lên nhìn về phía cửa đã biểu thị rằng nội tâm của ông ta không hề bình tĩnh như vậy.
Cuối cùng, vang lên một tiếng cọt kẹt, cửa thư phòng bị đẩy ra, quản gia bước vào.
“Hoàn thành chưa?”
"Chết hết rồi."
Quản gia lau trái nói.
"Ừm, tốt, tốt lắm, làm tốt lắm, đây chính là kết cục của những kẻ không hợp tác. Ha ha...' Thừa tướng lập tức đứng dậy và cười lớn. "Đại nhân, là, là người của chúng ta chết hết rồi."
Quản gia nói ra câu này, thừa tướng không thở nổi, khuôn mặt già nua tím tái.
Quản gia thấy vậy vội vàng vừa vỗ lưng vừa mang nước tới, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
"Chết hết! Vậy cũng được, là toàn bộ tử trận hay là? Có kẻ nào bị bắt không?" Thừa tướng yếu ớt hỏi.
"Việc này, việc này người cũng biết là hành động trong đêm, không có ai trở về, vì thế vì thế..." Quản gia chột dạ nói.
"Ngươi, phế vật. Một lũ phế vật, toàn là phế vật, toàn là phế vật, các ngươi!"
Lúc quản gia nghe thấy bắt đầu mắng chửi là liền quỳ xuống, đang dập đầu thì bỗng không nghe thấy tiếng gì nữa, vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy thừa tướng giữ nguyên tư thế chỉ tay, đang chầm chậm ngã ra sau.
"Người đâu, người đâu, mau truyền đại phu."
"Ngươi, vào cung cầu kiến hoàng hậu nương nương nói đại nhân bị ngất xỉu, câu xin nương nương tìm bệ hạ mời một ngự y tới đây."
"Vâng."
Phủ thừa tướng rộng lớn náo loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận