Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 915: Tiếp Tục Hợp Tác (2)

Chương 915: Tiếp Tục Hợp Tác (2)Chương 915: Tiếp Tục Hợp Tác (2)
"Em gái à, lần trước ta đến đây để hợp tác, khi về nghĩ lại, ta cảm thấy việc mình làm hơi trái với lương tâm, sau khi suy nghĩ kỹ, ta quyết định chúng ta vẫn nên tiếp tục hợp tác. Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta hiểu được." Carl tiếp tục nói, giọng điệu hắn ta có vẻ muốn làm hòa.
"Để ta suy nghĩ một chút." Lần này Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn Carl một cái, dường như đang nhìn xem biểu tình của Carl. Carl chú ý tới ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt, mỉm cười đáp lại.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy vậy thì cảm giác hơi buồn nôn, nhưng lần đầu tiên gặp hắn ta, nàng còn cảm thấy hắn ta rất đáng yêu, nhìn cục thịt kia, nàng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được. Hiện tại cảm giác của nàng khó có thể giải thích bằng lời, cộng thêm đôi mắt nhỏ tham lam kia, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy Carl như này chắc chắn là bản chất thật của hắn ta.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng cúi đầu uống hết trà trong cốc, sau đó đè nén cảm giác xuống.
"Được rồi, lần này quên đi, vậy hy vọng lần sau ngươi đừng như vậy với ta nữa." Một lát sau, giọng nói trong trẻo của Tô Ngưng Nguyệt vang lên.
"Ta chắc chắn, chuyện lần này ta đã biết sai rồi." Giọng nói của Carl chẳng giống như hắn ta đã biết sai còn có vẻ còn hơi phấn khích.
Có lẽ do Tô Ngưng Nguyệt đồng ý nên hắn ta vui mừng, nhưng sẽ không kích động như vậy chứ nhỉ, trạng thái hiện tại của Carl có vẻ hơi hưng phấn quá mức.
"Nào, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ." Carl nâng tách trà lên, muốn cụng ly với Tô Ngưng Nguyệt, nhưng hắn ta vừa nhấc lên, Tô Ngưng Nguyệt đã từ chối.
"Khoan, nếu đã quyết định xong rồi, vậy ta về trước, người trong nhà cũng lo lắng cho ta." Tô Ngưng Nguyệt đứng lên. "Được." Carl đặt chiếc cốc trong tay xuống rồi cũng đứng dậy.
Tô Ngưng Nguyệt không trả lời hắn ta nữa, chỉ đứng dậy rời đi, nhưng khi đi tới cửa, có vẻ nàng nghĩ tới điều gì, quay đầu gọi Carl.
"Carl, lần này ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?" Tô Ngưng Nguyệt không đợi Carl trả lời liền đi ra ngoài.
Carl hơi khó hiểu nhìn bóng lưng đã đi xa của Tô Ngưng Nguyệt, nàng nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã biết được gì rồi sao? Không... không thể nào, chuyện này hắn ta giấu kín như vậy, chắc chắn nàng không biết gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Carl ngồi xuống ghế, nhang đang cháy từ từ, lư hương có hình dáng của một con thú thần thoại cổ xưa, khóe miệng con thú thân thoại nhàn nhạt nở một nụ cười như đang giêu cợt hắn ta.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt trở về cung trời đã tối, Tô Ngưng Nguyệt hơi lo lắng. Nếu như Thiên Vũ Hàn biết nàng về muộn như vậy, nhất định hắn sẽ cho nàng một bài học. Tuy rằng có thể là một bài học ngọt ngào, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, hiện tại nàng chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng Thiên Vũ Hàn đang bận rộn, như vậy thì nàng không cần phải lo lắng.
Đáng tiếc, rõ ràng Tô Ngưng Nguyệt đã suy nghĩ quá nhiều, khi nàng đến Trường Lạc Cung, Thiên Vũ Hàn đã tắm rửa xong, đang ngồi ở bàn ăn đợi nàng.
Tô Ngưng Nguyệt đứng ở cửa, do dự, nếu biết sớm thì hôm nay nàng sẽ không đi mua sắm, còn nữa nếu không vì cái tên Thần Vương kia nàng cũng sẽ không trở về muộn như vậy.
"Vào đi." Một âm thanh nhàn nhạt truyền đến, âm thanh này không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ là một thanh âm lạnh như băng mà thôi.
Tô Ngưng Nguyệt tưởng Thiên Vũ Hàn đã nhìn thấy nàng, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, Thiên Vũ Hàn vẫn giữ nguyên dáng vẻ đang đọc sách, hắn không thấy mình, làm sao biết mình trở vê? Tô Ngưng Nguyệt bĩu môi, từ tốn bước vào, đi rất chậm.
Một lát sau, Thiên Vũ Hàn bất đắc dĩ buông cuốn sách trong tay xuống, giương mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt: "Ta sẽ ăn thịt nàng sao? Đi chậm như vậy làm gì? Đi nhanh lên."
"Ồ" Tô Ngưng Nguyệt đáp một tiếng, chỉ là bước chân vẫn không nhanh hơn mấy, chậm rãi khẽ cọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận