Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 486: Ăn Vạ Không Đi (2)

Chương 486: Ăn Vạ Không Đi (2)Chương 486: Ăn Vạ Không Đi (2)
Nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, sắc mặt của cô nương xa lạ được cứu giúp cũng hơi thay đổi. Nàng ta cảm giác hôm nay Tô Ngưng Nguyệt có hơi nguy hiểm, dường như nàng đã nhìn thấu được mục đích thật sự của mình.
"Chẳng lẽ Tô cô nương không thích ta sao?" Cô nương xa lạ tủi thân chớp chớp đôi mắt to của mình, vẻ mặt còn rất vô tội.
"Không đâu, người nhà ta đều thích ngươi như vậy, làm sao ta có thể ghét ngươi được chứ? Sao ta lại có thể không thích ngươi? Chỉ là ta cảm thấy một cô nương được nhiều người yêu thích như ngươi sẽ khiến người nhà cảm thấy lo lắng vì ngươi đi ra ngoài lâu như vậy. Ta cũng chỉ suy nghĩ thay cho người nhà của ngươi cho nên mới làm như vậy thôi."
"Đúng vậy đó cô nương, nhất định người nhà của cô nương đang rất sốt ruột, hay là ngươi đi tìm người nhà ngươi trước đi. Nếu như ngươi vẫn muốn sống ở nhà ta thì ta cầu còn không được nữa là. Giờ ngươi có thể đi báo bình an cho gia đình trước sau đó lại tới nhà ta ở, cô nương thấy có được không." Diêu Xuân nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vấn đề này thì cảm thấy cũng rất có lý, vì thế bà ấy cũng đứng về phía Tô Ngưng Nguyệt nói cô nương xa lạ nên về nhà trước.
"Đúng vậy, cháu quá bất hiếu rồi, thật sự phải cảm ơn muội muội đã nhắc nhở nếu không sẽ làm phụ mẫu ta lo lắng." Cô nương xa lạ nghe thấy Diêu Xuân cũng nói như vậy thì cũng không nói thêm câu nào nữa, tiện đà nói theo lời của Diêu Xuân.
"Vị cô nương này quả đúng là người thông tình thấu tình đạt lý, một cô nương như vậy đúng là không dễ tìm, làm Tô Ngưng Nguyệt ta hổ thẹn không bằng." Cũng không biết là Tô Ngưng Nguyệt đang cố ý trào phúng hay là làm sao, cảm giác lời nói đều hết sức chanh chua.
Tới buổi tối, mọi người trong nhà đều đi ngủ chỉ có một mình Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn tỉnh. Nàng vẫn không rõ vì sao cô nương xa lạ này lại kiên quyết vào nhà mình, hơn nữa còn ăn vạ không chịu đi.
Ngay lúc Tô Ngưng Nguyệt còn không nghĩ ra được vì sao, đang dự định sẽ không nghĩ nữa thì đột nhiên nàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt truyên đến. Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt một lúc sau đó lập tức phản ứng lại. Nàng làm bộ như mình đã đi ngủ để thử nhìn xem rốt cuộc nữ tử xa lạ kia muốn làm cái gì.
Chỉ thấy cô nương đó đi vào phòng của Tô Ngưng Nguyệt, lén lút đi tới mép giường của nàng. Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải người nhẹ dạ, nàng cố ý trở mình dọa nữ tử xa lạ kia giật mình.
"Này Tô Ngưng Nguyệt, ngươi thật sự rất làm người ta chán ghét, tới buổi tối rồi mà ngươi vẫn chọc cho người ta chán ghét như vậy." Trong lòng nữ tử xa lạ kia âm thầm nghĩ, không những không cho nàng ấy ngủ chung một phòng mà tới hiện tại mục tiêu của nàng ta còn chưa hoàn thành đã muốn đuổi nàng ta đi, bây giờ nàng ta còn phải hao phí tâm tư đi vào phòng của nàng. Cô nương xa lạ vừa nghĩ như vậy vừa rón ra rón rén đi tới mép giường của Tô Ngưng Nguyệt.
"Rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì?" Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại cảm nhận được động tác của nàng ta. Không ngờ nàng ta lại... lại cầm lấy Điềm Điềm, Mật Mật định bỏ vào trong túi của mình.
Đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt mở mắt nói với cô nương kia: "Ngươi muốn làm gì? Vì sao lại muốn trộm huyết sâm của ta?" Tô Ngưng Nguyệt rất bất ngờ khi thấy cô nương này đang muốn trộm huyết sâm của mình, chẳng lẽ nàng ta cũng xuyên không từ thời hiện đại tới đây sao? Nếu không thì làm sao nàng ta lại trộm huyết sâm của mình chứ?
"Tô cô nương, ngươi tha cho ta đi, ta không dám nữa." Thấy Tô cô nương đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn thấy hành vi phạm tội của mình, cô nương xa lạ đó lại bình tính nói như vậy với Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận