Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 611: Tâm Tư Của Đại Bá Mẫu (1)

Chương 611: Tâm Tư Của Đại Bá Mẫu (1)Chương 611: Tâm Tư Của Đại Bá Mẫu (1)
"Tốt nhất huynh nên tạo ra một vài sự cố nhỏ trước khi chiến trận bắt đầu, chẳng hạn như bị bệnh, té ngã hoặc gãy chân. Cứ như vậy, Hoàng thượng có lẽ sẽ buông tha cho huynh."
Thiên Vũ Hàn do dự một chút, trên thực tế, theo suy nghĩ của hắn, chiến đấu để bảo vệ gia tộc, bảo vệ đất nước là việc một người nên làm, chưa kể hắn còn là một vương gia, là nam nhân có huyết mạch hoàng thất cơ bản nhất, đi đánh giặc cũng là một kiểu biểu hiện tâm huyết của bản thân.
Trong khi trò chuyện, Tô Ngưng Nguyệt không biết lúc nào đã ngủ quên, Thiên Vũ Hàn nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt ngủ rồi liền lặng lẽ rời đi, hắn sợ nàng ngủ quá tỉnh, cho nên lúc rời đi hắn vô cùng cẩn thận.
Thực ra bản thân hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng là hắn không có đủ thời gian mà mỗi ngày vẫn đánh xe đến chỗ nàng, chưa kịp nói mấy câu thì nàng đã ngủ mất, nhưng hắn lại sợ nàng ngủ không sâu giấc, không dám có động tĩnh quá lớn. Lần nào cũng chưa kịp bày tỏ tình cảm hẳn đã phải vội vàng quay trở lại.
Thực tế là, hắn không thật sự đến nhắc nhở nàng về chiến tranh, mặc dù điều này rất quan trọng nhưng vẫn không quan trọng bằng việc nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là rất nhớ nàng.
Ngày hôm sau Tô Ngưng Nguyệt tỉnh lại, phát hiện Thiên Vũ Hàn đã không còn ở trong phòng, nếu như ngày hôm qua lời hắn nói vẫn còn vang bên tai nàng, có lẽ nàng đã coi nó như một giấc mộng.
Kể cả khi chiến tranh tới, kiếm tiên vẫn là điều bắt buộc, có làm cái gì cũng đều vô ích nếu không có tiền, vì vậy làm giàu chính là điều quan trọng nhất.
Tô Ngưng Nguyệt có ý tưởng riêng của mình, nhưng nàng không biết rằng đại bá mẫu Văn gia cũng có một số tâm tư nhỏ của riêng mình, thấy rằng việc kinh doanh của gia đình Tô Ngưng Nguyệt ngày càng mở rộng ra và họ kiếm được nhiều tiền hơn, trong lòng bắt đầu ghen tị. Dân dần đại bá mẫu có những tính toán nhỏ, nghĩ cách lấy được một phần tài sản của Tô gia.
Đại bá mẫu suy nghĩ, mang theo một miếng thịt ở nhà, khóa cửa đi về nhà nương mình, vừa bước vào nhà thấy quả nhiên ca ca và tẩu tử đều ở đó, đúng là cầu được ước thấy.
Ca ca và tẩu tử Văn gia thấy muội muội này lại tới, đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy miếng thịt trên tay nàng đều nhịn lại.
Gia đình họ thực sự quá nghèo, đến dịp Tết Nguyên đán cũng chỉ có thể ăn một ít thịt, nhưng muội muội này của họ bản tính vốn dĩ keo kiệt như vậy, sao lại vô duyên vô cớ đưa thịt đến tận nhà?
Bà ta đưa miếng thịt mang theo cho nương rồi nói: "Nương mang thịt đi làm chút đồ ăn, nữ nhi ngồi đây nói chuyện với ca ca và tẩu tử một chút."
Văn nương cầm thịt mang đi, sợ Văn thị lại tới gây chuyện nên Văn đại ca liền hỏi thẳng: "Muội tới có chuyện gì vậy? Nói thẳng là được rồi!"
Thật ra Văn thị đang bĩu môi trong lòng, nếu không phải không tìm được người thích hợp, ngươi nghĩ ta sẽ tới đây sao? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài bà ta vẫn cười nói: "Muội lần này tới đây, là muốn làm chuyện tốt, ta muốn làm mai cho Văn Phi của chúng ta."
Văn Phi là cháu trai của đại bá mẫu, con của đại ca và tẩu tử, từ nhỏ đã đọc sách đến choáng váng. Khi mới sinh ra, một vị thánh nhân lang thang trong làng đã nói rằng đây chính là sao Văn Khúc (*) hạ phàm, sau này sẽ trở thành một người vĩ đại. Điều này thật quá may mắn. Không chỉ ca ca và tẩu tử của bà ta, mà cả cha nương đều coi đứa cháu trai này như một báu vật. Hơn nữa, khi hắn lớn lên, họ thậm chí còn gửi hắn đến học ở thư viện.
Nếu hỏi bà ta, họ đều chỉ là những kẻ ngốc, tiền ăn họ còn không có, vậy mà họ vẫn ra sức bỏ tiền cho hắn đi học. Thậm chí chỉ cần suy nghĩ một chút, nghèo như vậy, nếu Văn Phi kia thực sự vượt qua kỳ thi, thì cũng sẽ chẳng có đủ lệ phí mà đi thi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận