Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 839: Thả Diều (2)

Chương 839: Thả Diều (2)Chương 839: Thả Diều (2)
"Tiểu thư, nhìn người kia" Ngọc Nhi chỉ vào một người ở nơi xa, nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn quanh, nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng ở đó, nhìn qua mới ngoài hai mươi, mặc dù ăn mặc không sang trọng nhưng vẫn sạch sẽ, tạo cho người ta cảm giác hào hoa phong nhã, toát ra khí chất của một thư sinh.
"Chưởng quây, ta là Ngô Tú Tài người làng bên. Nương tử của ta rất thích bánh mây của tiệm các ngài, nhưng ta..."
Nói xong, người thanh niên y phục trắng chợt do dự, dường như có điều gì khó nói, suy nghĩ những điều mình muốn nói rồi lắc đầu.
Chưởng quầy sốt ruột: "Ta nói này Ngô Tú Tài, ngươi muốn mua gì thì nói đi, ta còn phải buôn bán, người mua đồ nhiều như vậy, ta cũng không có thời gian ở đây tiếp đón ngươi."
Nghe lão chưởng quầy nói xong, người thanh niên mặc y phục trắng sắc mặt tái nhợt, lại đỏ bừng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Ta muốn mua mấy cái bánh mây, nhưng hiện tại không có tiên, ta có thể giúp ngươi viết một văn tự hoặc một quyển văn thơ đối ngẫu để gán nợ có được không?"
Chủ quán nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ: "Ta nói cho ngươi nghe Ngô Tú Tài, ta là người thô lỗ, cửa hàng của ta buôn bán lãi ít, ta cũng không đam mê viết văn, nếu không có tiền thì đừng cản trở người khác mua đồ."
Vừa nói xong, chàng trai trẻ đỏ bừng mặt, lắc đầu, thở dài rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy như vậy, trong lòng đã hiểu ra cái gì, nguyên lai người này muốn mua đồ ăn vặt cho nương tử, nhưng lại không có đủ tiền. "Chủ quán, bán cho ta một hộp bánh mây ngon nhất, trang trí đẹp rồi đưa cho vị công tử này!" Tô Ngưng Nguyệt nói xong, liếc nhìn Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi hiểu rõ, lấy bạc từ trong tay ra, đi tới chỗ chủ quán và nói với chủ quán: "Chưởng quầy, đây là hai lượng bạc, mua một hộp bánh mây ngon nhất, mấy loại điểm tâm khác mỗi loại đều mua một ít."
Chưởng quầy nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lấy bạc trong tay Ngọc Nhi, gật đầu liên tục: "Được, được, đợi một lát, ta lập tức mang ra cho ngươi!"
Nhìn thấy bộ dáng của chủ quán, không chỉ Ngọc Nhi cảm thấy chán ghét, mà Tô Ngưng Nguyệt cũng tỏ vẻ chán ghét, ông chủ này cũng quá tham tiền rồi, vừa rồi thì bày ra bộ dáng hung ác, đối mặt với công tử kia thì la hét, nhưng bây giờ hắn lập tức thay đổi thành một người khác!
Chưởng quầy đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi đưa cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi cầm đồ ăn nhẹ đến trước mặt công tử mặc đồ trắng, đưa cho hắn rồi nói: "Vị công tử này, đây là món điểm tâm mà tiểu thư của bọn ta mua cho ngươi, ngươi mau cầm lấy đi."
Thanh niên y phục trắng ngẩng đầu, nhìn Ngọc Nhi đầy cảm kích rồi gật đầu nhận lấy hộp điểm tâm, đi đến trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, nói: "Đa tạ cô nương đã đến giải vây. Ta có thể viết chữ, vẽ tranh hoặc viết một câu đối tặng cô nương để trả ơn cho món điểm tâm này."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thiếu niên y phục trắng, lắc đầu nói: "Không cần đâu, công tử, ngươi mau mang điểm tâm về cho phu nhân đi, nàng nhất định cũng đang đợi ngươi ở nhà." Nói xong, nàng không nhìn thêm mà quay đầu bước ra khỏi cửa hàng.
Ngọc Nhi vội vàng chạy tới đuổi theo Tô Ngưng Nguyệt, vẻ mặt khó hiểu nói với nàng: "Tiểu thư, người thật tốt bụng, sao không đợi hắn ta cảm tạ người một chút?"
Tô Ngưng Nguyệt cười với Ngọc Nhi rồi nói: "Ngươi không hiểu đạo lý rồi, vừa nãy thư sinh kia tuy rằng không có tiền, nhưng tốt xấu gì vẫn là một tú tài, tuy rằng nghèo túng, nhưng vẫn là một người hiểu lễ nghĩa."
Nói xong, Tô Ngưng Nguyệt thu lại nụ cười, như tự nói với chính mình: "Mặc dù nghèo khổ nhưng hắn vẫn là người tri thức hiểu lễ nghĩa. Hơn nữa cũng không quên nương tử của mình ở nhà. Chẳng phải chúng ta nên giúp đỡ người như vậy sao?"
Ngọc Nhi nghe xong càng bối rối hơn, nếu chủ tử muốn giúp hắn thì tại sao không đưa cho hắn một ít tiền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận