Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 537: Thất Vọng (1)

Chương 537: Thất Vọng (1)Chương 537: Thất Vọng (1)
Không thể nhịn được nữa mà chạy tới thư phòng lấy bút và mực bắt đầu viết thư, Tô Ngưng Nguyệt muốn biết tại sao hắn chưa xuất hiện mà đã rời đi, điều này khiến Tô Ngưng Nguyệt rất khó chịu.'Một việc nhỏ có thể đánh bại cả cuộc đời, một giọt lệ trả hết nợ cho một người, người vui kẻ buồn, trong suốt những năm nay, không ai hỏi han. Rút lui khỏi tam giới nhân thân ma, không màng chuyện hồng trần, ái tình, tình thú tao nhã, thưởng thức huyền bí thượng thần tao nhã hơn cả tình thú.'
Không biết Thiên Vũ Hàn nhận được thư của mình có trả lời lại không, còn mình phải đợi bao lâu nữa mới có thể nhận được lời hồi đáp của hắn.
Lại mấy ngày nữa qua đi, Tô Ngưng Nguyệt mới dần bình tĩnh trở lại, tâm trạng mới dần hồi phục trở lại, dân dồn tâm tư của mình vào trong nhà xưởng mới mở.
Nhìn nhà xưởng của mình từng bước từng bước đi vào quỹ đạo, trong lòng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, hôm nay có một vị khách kỳ quái đến đây.
Tại sao lại kỳ quái thì là người ngày từ khi tới xưởng chỉ ngồi yên không nói một lời, hai mắt cũng không mù nhưng chỉ nhắm chứ không mở mắt, Tô Ngưng Nguyệt đi tới, nhìn vị khách này, cũng không hiểu nổi là chuyện gì nên rất khó chịu, vừa khai trương chưa bao lâu đã gặp ngay việc khó khăn như thế này.
Cũng không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ dặn dò người trong xưởng của mình đi pha trà cho vị khách không biết tên này.
Tô Ngưng Nguyệt về nhà tìm gia gia và kể đầu đuôi câu chuyện cho gia gia nghe, gia gia vuốt bộ râu trắng của mình, thở dài một cái rồi nói: "Cháu này, lần này ta e là gặp phải đối thủ khó nhằn rồi. Người này không nói lời này, như vậy là đang đặt ra cho con một câu hỏi hóc búa, xem xem xưởng của con có thể làm ra được thứ mà ông ta muốn hay không, bây giờ thế này, trước tiên là con về bày những thứ tốt nhất ở trong xưởng ra xem người này phản ứng như thế nào." Tô Ngưng Nguyệt gật đầu và vội vàng quay về xưởng của mình, sau đó căn dặn người làm của mình bày những sản phẩm đã hoàn thiện trong xưởng của mình ra, để cho vị khách của chúng ta xem cho rõ, không lâu sau, những người công nhân những thứ mình học được thông qua "sổ tay chế biến hoa quả sấy khô" ra và đặt trên bàn của vị khách này, để khách nếm thử, những người công nhân vừa bày sản phẩm ở trên bàn chưa bao lâu thì vị khách kỳ lạ này mở mắt ra, mắt nheo lại thành một đường, sau đó lấy một loại hoa quả sấy khô bỏ vào miệng nếm thử, sau đó lại tiếp tục ăn thử mấy loại nữa mà trên mặt không biểu lộ cảm xúc, sau đó để mấy loại hoa quả sấy khô về phía mình, nhưng cũng không nói gì, lúc này Tô Ngưng Nguyệt lập tức hiểu ra ý của vị khách này là biểu thị mấy loại này khá ngon, ngay trước mặt vị khách này, lập tức sai công nhân mang mấy loại này ở trong kho ra.
Tô Ngưng Nguyệt còn chưa nói xong thì vẻ mặt của vị khách này đột ngột thay đổi, đã mở miệng nói chuyện rồi, không cần mấy loại mà ta lấy ra mà muốn những loại khác, mỗi loại lấy 50 cân.
Mặt Tô Ngưng Nguyệt cũng biến sắc rồi, mỗi loại cần 50 cân, ở trong kho căn bản là không có nhiêu như vậy. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói: "Quý khách, xưởng của chúng tôi vừa mới mở chưa được bao lâu nên không có nhiều hàng tôn kho như vậy."
"Vậy ta cho ngươi 50 ngày, sau 50 ngày mà không chuẩn bị xong thì nhà xưởng này của ngươi khỏi cần phải mở nữa."
Nói xong câu này, vị khách đứng lên và đi ra ngoài, căn bản không xem những người khác ra gì. Tô Ngưng Nguyệt còn chưa hỏi tên ông ta thì ông ta đã đi xa rồi, tốc độ nói chuyện của người này thật sự quá nhanh, chưa để người ra kịp phản ứng đã đi mất rồi.
Nghĩ tới câu nói của người kia, trong lòng mình cũng rất mông lung, từ lúc người này đi khỏi là bắt đầu thúc giục người làm đẩy nhanh tốc độ chế biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận